Tiếng nhạc du dương vang lên, ai cũng tò mò nhìn quanh xem vị nào tốt số đến thế. Nhưng nhạc chơi hơn phân nữa vẫn chẳng thấy ai can đảm bước lên, nhiều người nghĩ bụng chắc chả ai có con số 99, cứ xem như Vân gia diễn trò, ai bảo Vân gia quyền lực như thế muốn nhảy hay không phải xem sắc mặt của cô con gái bảo bối nhà họ huống gì chỉ là vài con số ảo. Nhiều người phía dưới bắt đầu bàn tán, kẻ biết an phận thì im lặng uống rượu xem kịch vui, còn lại đều là những kẻ ỷ vào nhà có chút tiền, thì vênh váo ồn ào lên tiếng.

Vân Khúc Hoa lúc này cực kỳ không thích người sắp tới đây sẽ nhảy chung với mình. Đường đường là con gái của Vân Khúc Nghiêm một tay gần che hết bầu trời X thị, cô không chê người ta thì thôi, người đó lấy tư cách gì dám từ chối cô. Nghĩ đến đây, cô không khỏi nhíu mày muốn xem người phụ nữ hay đàn ông nào lại có bản lĩnh dám cho cô mất mặt trước bao nhiêu con người ở đây.

Tay vẫn ung dung nâng ly đảo rượu, Lam Nhã Tình hiện tại thật chướng mắt cái ly chứa rượu chết tiệt này. Nhưng nhìn xem người con gái trên bục sốt ruột vì mình thì lòng cảm thấy vui lại một chút, có điều nếu con số trên ly rượu không may mắn rơi vào tay mình mà lại là một người khác, ngay lập tức cô ẩn ẩn một chút khó chịu. Cô nhếch môi, đứng dậy tiến về nàng ta, chẳng biết điều gì lại khiến cô thật sự muốn tiếp cận nàng ấy. Bước chân thong thả, lướt qua vài người tiến thẳng về sân khấu trước mặt, tay lắc nhẹ ly rượu, cô cười nhẹ: "Là tôi, tiểu thư không ngại khi nhảy với một người phụ nữ chứ?"

Vân Khúc Hoa lúc này vô cùng kinh diễm, không ngờ người nhảy với nàng tối nay lại là một người con gái xinh đẹp như vậy. Không biết cô ta là ai nhưng mắt phượng mày ngài, xinh đẹp động lòng người, đúng là hồ ly tinh, dám cá là đàn ông trên thế giới này sẽ vì nhan sắc của cô ta mà qùy dưới váy hầu hạ. Chính mình cũng phải ghen tỵ với nhan sắc của cô ta một chút, mà thôi cũng may không phải là một bà thím hay một con dê già vậy cứ tạm chấp nhận nhảy với cô ta đi. Nàng gật đầu ra hiệu với cha mình sau đó chìa tay ra với Lam Nhã Tình: "Không ngại, chỉ là nhảy một bản cho hợp hình thức trò chơi thôi." Ý của nàng chỉ là một trò chơi góp phần không khí cho buổi tiệc chứ không quan tâm tới màn khiêu vũ hay nhảy với ai. Lam Nhã Tình đương nhiên hiểu ý Vân Khúc Hoa nên tâm có nhói một cái vẫn mỉm cười vui vẻ hầu người đẹp chúng ta chuẩn bị khiêu vũ.

Các khách mời bắt đầu rục rịch tìm bạn nhảy cho mình bằng các cặp số. Trong đó cũng có vài kẻ oán giận liếc nhìn hai người con gái xinh đẹp, nhủ với mình sao không phải là bổn thiếu gia ta, có kẻ thèm chảy nước miếng nhìn hai mỹ nhân nắm tay nhau chuẩn bị khiêu vũ, nhưng họ chỉ dám nhìn cắn răng chấp nhận chứ chẳng dám hó hé lên tiếng, vì ở đây là Vân gia, nắm trong tay thế lực hắc bạch ở X thị, muốn hô mưa gọi gió là chuyện thường huống chi là một cái mạng nhỏ bọn họ. Càng khỏi phải nói tới người vinh hạnh nhảy chung với Vân Khúc Hoa là Lam Nhã Tình, nữ nhân băng lãnh nổi tiếng trên thương trường vừa đẹp vừa thông minh, nếu một trong hai người họ là đàn ông thì màn khiêu vũ tối nay chắc chắn là một đôi "tiên đồng ngọc nữ".

Để chuẩn bị cho màn khiêu vũ thêm phần đặc sắc, Lam Nhã Tình đề nghị nhân viên đổi cho mình một bộ vest đen để thoải mái hơn. Tất nhiên người đẹp mặc gì cũng đẹp, bộ vest khoác lên người cùng với giầy da khiến Lam Nhã Tình tăng thêm vài phần soái khí, bớt đi vài phần yêu mỵ, cô tiến tới nắm lấy bàn tay nhỏ của Vân Khúc Hoa, dắt nàng vào giữa khoảng sân trống, tất cả mọi người lúc này đều im lặng chuẩn bị đợi một màn khiêu vũ của đôi mỹ nhân.

Vân Khúc Hoa thầm mắng Lam Nhã Tình là hồ ly tinh, ngay cả vest của nam nhân cô ta còn mặc soái hơn bọn họ. Nàng công nhận nét đẹp của cô vừa sắc sảo vừa yêu mỵ, chắc chắn cả trai lẫn gái đều sẽ mê mệt cô, chờ đã sao nàng lại có thể ca tụng hồ ly tinh được chứ, chắc chắn cô ta chỉ lấy lòng Vân gia nhà cô thôi, hạng mục nhà đất bên G thị đang được cha mình xem xét nên ủy thác lại cho một công ty bên X thị, nên miến cơm ngon như vậy các con mồi trong bữa tiệc không thể không dòm ngó. Đương nhiên nàng biết Lam Nhã Tình không phải là một nhân vật đơn giản khi đeo chiếc nhẫn được thiết kế độc nhất cho Lam gia, nghe nói ai đeo chiếc nhẫn được thiết kế thân vảy cá có hình đầu phượng là dòng dõi con gái đích tôn, còn đầu rồng là con trai đích tôn.

Điệu nhạc vang lên kéo Khúc Vân Hoa ra khỏi suy nghĩ, nàng được người đẹp Lam dắt tay khiêu vũ từng bước nhẹ. Cả hội trường bắt đầu cũng cùng nhau nhảy, tất nhiên có cả các cặp trai trai gái gái nhảy cùng, có cặp háo hức vì hình thức khiêu vũ mới lạ, có cặp nhăn mày oán giận đòi kêu la, nên MC ra thông báo mới rằng trong quá trình khiêu vũ có thể đổi bạn nhảy nếu được đối phương đồng ý, vì thế tình hình mới bớt đi căng thẳng.

Lam Nhã Tình rất thích mùi thơm bạc hà thoang thoảng cùng với vị trà trên người Vân Khúc Hoa. Cô mỉm cười nhìn vào đôi mắt hồ băng sâu ấy, "Xin phép em tôi được giới thiệu, tôi là Lam Nhã Tình, hi vọng sau này em phải nhớ thật kỹ tên tôi."

Vân Khúc Hoa kinh ngạc thì ra đây là tổng giám đốc Lam thị oanh oanh liệt liệt trên thương trường, nhắc đến là làm bọn cáo gian thương sợ vỡ mật. Nàng nhìn thẳng vào đôi mắt sắc sảo của cô: "Tôi có nghe qua, đúng là tài sắc của Lam đại tiểu thư không thể xem thường."

Lam Nhã Tình biết Vân Khúc Hoa cũng không phải dạng vừa, nếu là một bình hoa chắc sẽ vung tiền như rác, ngày đêm ăn chơi hoặc nếu không thì cũng phải như cô đến công ty Vân gia làm việc, còn đằng này công việc sở thích của nàng một chút manh mối cũng không có khiến Lam Nhã Tình thật sự đau đầu. Nhưng dù sao kết thúc bữa tiệc đêm nay, miễn là dự án khu đất bên G thị có thể về tay cô thì Lam gia tất nhiên sẽ có lợi. Lúc này do mãi suy nghĩ làm cô bị trật một nhịp khiến tiểu thư Vân Khúc Hoa mất hứng bảo là không cần bồi nữa, hẹn Lam tỷ chúng ta có dịp thì đến Vân gia chào hỏi.

Lam Nhã Tình nào có dễ bỏ qua như vậy, chân chân thật thật xin lỗi Vân gia tiểu thư chúng ta xong lại nâng ly mời rượu. Vân Khúc Hoa lòng thầm khinh bỉ, nhảy một khúc với mình đã là may mắn lại còn dám mất tập trung, nàng hừ lạnh nhận rượu của Lam Nhã Tình nhấp một ngụm. Lam tỷ không so đo, lấy trong túi quần ra một chiếc hộp gỗ nhỏ chạm khắc tinh xảo đưa cho nàng, mỉm cười nói "Chúc em sinh nhật vui vẻ, quà này tặng em, đích thân chị chọn". Vân Khúc Hoa chắc chắn sẽ không bao giờ biết, rằng ngày hôm nay Lam Nhã Tình phá lệ cười nhiều nhất từ khi sinh ra đến giờ.

Nàng nhìn sâu vào đôi mắt chân thành không chút tà niệm của Lam Nhã Tình, có một phần cưng chiều, một phần nhu tình, khiến Vân Khúc Hoa hiện giờ nếu không nói cảm động là giả. Cả ngày hôm nay ngoại trừ ba và mấy thuộc hạ chúc sinh nhật nàng cho có lệ thì chưa ai nói chúc mừng sinh nhật cho mình mà mang lại cảm giác ấm áp như thế, điều này về sau khiến Vân tiểu thư chúng ta hoài nghi có phải chăng vào thời điểm này chính mình đã bắt đầu rung động với chị ấy.

Nhưng vừa khéo, Vân Khúc Hoa vừa nhận quà từ tay Lam tỷ thì lập tức tất cả đèn trong hội trường vụt tắt. Lam Nhã Tình biết có chuyện không hay, lòng bỗng nhiên trỗi dậy nỗi sợ hãi lo lắng cho cô gái đang đứng cạnh mình, không suy nghĩ lập tức liền kéo tay người nọ vào lòng ôm chặt. Vân Khúc Hoa biết là ai nên mặc kệ, cái này là do phản ứng của mỗi người khi gặp nguy hiểm sẽ nắm lấy cái phao gần nhất bên cạnh mình, nếu Lam Nhã Tình biết Khúc Vân Hoa suy nghĩ hiện giờ thì chắc hẳn sẽ cho người đẹp một cước.

Tiếng người bắt đầu la hét ồn ào, đèn tắt chưa tới 5 phút lập tức được bật sáng, khiến tất cả người trong hội trường hoan hô có điện, MC cũng trấn an mọi người rằng đó là do lỗi kỹ thuật, mong mọi người cứ vui chơi thoải mái. Lúc này, Lam Nhã Tình mới thả người trong lòng ra nhưng chưa kịp lên tiếng giải thích thì một vật lạnh tanh chĩa vào đầu cô từng đằng sau "Đứng im,đừng nhúc nhích không tao bắn nát sọ."

Vân Khúc Hoa rất nhạy cảm với súng,ngay từ phút đèn bị tắt, nàng biết có sát thủ muốn ám sát một trong hai người nàng và Lam Nhã Tình nhưng không biết ai là con mồi của hắn nên Vân tiểu thư ta cứ chờ xem con thỏ nào muốn làm sói trong cánh rừng của cô, nếu là mình thì xem hắn bản lĩnh cỡ nào còn nếu ngược lại thì khó chơi đây.

Lam Nhã Tình mím môi, cô luôn làm việc chính trực không hổ thẹn với ai, lấy đâu ra người thù oán. Ngẫm lại thì các công nhân bị công ty đình công sa thải thì chính cô có phát trợ cấp đường hoàng, Lam gia càng không dính dáng tới chuyện giang hồ, khoan đã không phải là nhầm đối tượng Vân Khúc Hoa chứ, liếc mắt nhìn sang thì nàng ấy vẫn ung dung nhìn tên đeo mặt nạ sau lưng cô. Cả hội trường cũng bắt đầu chú ý qua đây, có người kêu gọi cảnh sát có người thầm than xui xẻo, khiến hắn tức giận giơ súng lên cao vừa bắn "Đoàng" vừa rống một tiếng, "Đứa nào còn ồn ào lập tức có án mạng."

Ngay lúc này là cơ hội để Vân Khúc Hoa ra tay, nàng không nghĩ nhiều kéo tay ai đó còn đang ngơ ngác về phía sau mình. Lập tức ở đâu lao ra hai thanh niên giả làm khách trong bữa tiệc tiến đến với ý đồ đá bay súng trong tay hắn, nhưng tên đó tránh kịp, không cố gắng đáp trả hai thanh niên kia mà còn nhắm bắn vào Lam Nhã Tình đang ở phía sau lưng Vân Khúc Hoa. Tình thế hiện giờ chính là Vân tiểu thư che chắn cho Lam tỷ nên khi đạn được bắn ra, Lam Nhã Tình không một phút do dự đẩy Vân Khúc Hoa sang một bên.

Máu tươi văng tung tóe...

Một người băng lãnh nơi thương trường nay bắt đầu tan chảy...

Một người vốn hờ hững với đạo lý luân thường nay bắt đầu muốn đoạt giai nhân...

Ps: Xin chào, các vị thấy ta viết được không? Hihi

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play