Sau khi tìm ra được cách tích luỹ điểm kinh nghiệm, Giang Phong bắt đầu có chút thòm thèm vị trí nấu chính. Khổ nỗi phòng bếp là giang sơn của ông Giang Kiến Khang, ông Giang Kiến Khang chẳng khác nào vị vua của căn bếp. Nhỏ thì có dao gọt vỏ, dao rút xương, dao gọt hoa quả; Lớn thì có nồi sắt, thớt gỗ, bếp ga,... đều là quần thần của ông Giang Kiến Khang. Giang Phong “mưu đồ lật đổ” trong tầm mắt của ông Giang Kiến Khang gần như không có khả năng.

Cả ngày hôm đó, Giang Phong chỉ tìm được một cơ hội đi vào sau bếp nấu chén canh rong biển trứng gà. Mà còn là nhân lúc ông Giang Kiến Khang bận tối mặt tối mũi, bằng không đến cả cái nồi Giang Phong cũng không có cửa chạm đến.

10 giờ tối, quán ăn đóng cửa. Giang Kiến Khang và Vương Tú Liên dọn dẹp sau bếp, bọn họ đuổi cổ Giang Phong về nhà trước giống như ngày thường. Trước khi về nhà, Giang Phong cũng không quên thó hai quả dưa chuột từ trong nhà bếp.

“Một đĩa nộm dưa chuột tiêu chuẩn", mô tả như vậy có chút bình thường. Giang Phong cảm thấy từ bé hắn đã làm nộm dưa chuột cho Trần Tú Tú, trải qua mấy chục năm khổ luyện món này, đánh giá tệ lắm cũng phải "hội tụ đầy đủ sắc - hương - vị" hay "ngon chưa từng thấy" chớ. Số lượng dưa chuột mà Trần Tú Tú từng ăn tương đương hành động "tiêu diệt tận gốc" cả một dòng họ dưa chuột.

– Bạn đang theo dõi truyện “Trò chơi cuộc sống" được edit và đăng tải miễn phí tại ứng dụng TYT, đọc truyện tại TYT để ủng hộ nhóm dịch –

Về đến nhà, Giang Phong đứng trong phòng bếp đánh giá cẩn thận hai quả dưa chuột thó được từ chỗ Vương Tú Liên. Một béo một gầy, một cao một thấp,vỏ ngoài sần sùi, trên "làn da" xanh xanh vàng vàng còn có vô số vết thương do bị bà Vương Tú Liên rửa sạch theo cách thô bạo.

Làm nộm dưa chuột… thì nên cắt dưa chuột thế nào?

Giang Phong - người đã từng cắt không biết bao nhiêu là dưa chuột và "gặp gỡ" đủ loại dưa chuột mập ốm cao thấp, lại lâm vào trạng thái bối rối.

Làm nộm dưa chuột còn có thể cắt kiểu gì nữa? Chẳng lẽ hắn phải dồn khí xuống đan điền giống như tiểu thuyết võ hiệp, sau đó dùng chân khí khám phá cấu tạo bên trong quả dưa chuột. Khoảnh khắc móc con dao làm bếp huyền thoại ra, tiếp tục sử dụng kỹ năng sao cho sống dao xoay tròn trong lúc đập nát dưa chuột…

Thôi, hắn không bịa thêm được nữa.

Giang Phong đi lấy con dao làm bếp, đặt dưa chuột lên tấm thớt gỗ. Bụp… Bụp… Bụp…

Không có hương thơm quyến rũ, không có màu sắc bắt mắt, càng không có ánh sáng lóe lên. Dưa chuột vẫn là dưa chuột, chẳng qua đã bị đập nát.

Giang Phong cho giấm vào, thêm vài giọt ớt sa tế, thế là hoàn thành hai đĩa nộm dưa chuột. Giấm này do chính "lão thành" Giang Vệ Quốc nuôi, còn ớt sa tế thì ông Giang Kiến Khang tự làm.

[ Một đĩa nộm dưa chuột bình thường chẳng có gì đặc biệt. ]

[ Một đĩa nộm dưa chuột cho giấm lố tay. ]

Giang Phong: "..."

Mặc dù không biết vì sao ở nhà cũng có thể nhìn thấy bình luận, nhưng hai bình luận này rõ ràng khiến người ta rất không thoải mái.

10 phút sau, Giang Phong bưng đĩa nộm dưa chuột cho giấm lố tay và gõ cửa nhà bên. Lùi lại 5 phút trước đó, bà Vương Tú Liên dọn dẹp bếp xong về nhà đã mạnh mẽ lên án hành vi làm nộm dưa chuột vào đêm hôm khuya khoắt của Giang Phong là lãng phí thức ăn. Bà Vương Tú Liên với đôi mắt tinh tường ăn hết "đĩa nộm dưa chuột bình thường chẳng có gì đặc biệt", rồi dặn dò Giang Phong mang dĩa còn lại cho Trần Tú Tú nhà bên ăn.

- Con bé Tú Tú thích ăn nộm dưa chuột nhất đúng không? Hồi nhỏ con làm nộm dưa chuột cho cả đống giấm mà con bé vẫn ăn sạch sành sanh.

Giang Phong nghi ngờ với chất giọng oang oang này của bà Vương Tú Liên thì Trần Tú Tú nhà bên hoàn toàn có thể nghe được mọi chuyện. Ấy vậy mà lúc Trần Tú Tú mở cửa, nhìn thấy Giang Phong bưng một đĩa dưa chuột rõ ràng có chút sửng sốt.

- Ăn không? - Lời này đã từng xuất hiện vô số lần trong những đoạn hội thoại giữa hai người họ.

- Ăn! - Trần Tú Tú vô thức trả lời.

Trần Đốc Tụ không có ở nhà, có điều đây cũng là chuyện thường ngày. Bắt đầu từ khi Giang Phong có ký ức, cứ khoảng hai ba ngày là Trần Đốc Tụ lại đi công tác một lần.

Giang Phong đặt đĩa nộm dưa chuột lên bàn ăn cơm, trên bàn có một bát cháo được bọc chống ruồi đã nguội lạnh mà không có bất kỳ món ăn kèm nào. Vả lại đó là một bát cháo trông thật sự rất dở, thoạt nhìn nhão nhoét, hình như còn hơi khét nữa.

Giang Phong nhíu mày, hỏi:

- Em không ăn cơm tối à?

- Em ăn không vô. - Trần Tú Tú đáp với vẻ mặt chán chường.

Thấy cô như vậy, Giang Phong không nói gì nhiều, lập tức đi vào phòng bếp.

So với phòng bếp của nhà họ Giang - căn bếp có thể đặt ngang hàng với bếp của khách sạn, thì phòng bếp nhà Trần Tú Tú đơn giản hơn nhiều. Hai con dao bếp, tấm thớt bằng gỗ ẩm ướt và sứt mẻ, một cái nồi, một lọ đựng muối, một chai dầu ăn nhỏ, cuối cùng chẳng tìm ra được bất kỳ loại gia vị nào khác.

- Anh định làm cơm hả? - Trần Tú Tú không cản Giang Phong, khẽ cười trêu chọc: - Nhà em không có gì hết, chỉ có một cái nồi, một bao gạo và bột thay cơm thôi.

Quả nhiên, lúc mở tủ lạnh, bên trong rỗng tuếch ngoại trừ lon bia.

- À ừ, còn có bia của ông già nữa. - Trần Tú Tú nhìn hắn, nói tiếp: - Nguyên liệu nấu ăn nhà anh chắc để hết ở tiệm rồi nhỉ, chừng nào em muốn ăn cơm em đi hâm chén cháo này lại là được ấy mà.

Lời này phát ra từ miệng Trần Tú Tú đủ để tất cả chủ quán của những hàng quán mà cô từng đi qua sợ đến chết khiếp.

Trước đây cái miệng nhỏ của Trần Tú Tú đã bị ông Giang Kiến Khang chiều thành khó ăn, sao có thể chỉ ăn một bát cháo nấu thất bại vừa nhào nhợt lại vừa khét lẹt thế kia.

- Để anh nấu cho em bát cháo trắng khác. - Giang Phong biết nấu đồ ăn bây giờ là không có khả năng, hắn dồn sự chú ý vào bao gạo duy nhất có thể ăn được trong bếp.

Trần Tú Tú ngồi xuống ghế, lẳng lặng ngắm nhìn Giang Phong nấu cháo.

Người nhà họ Giang không thích ăn cháo, có muốn ăn cháo cũng sẽ không ăn cháo trắng. Ít nhất phải là mấy loại như cháo tôm, cháo thịt bò,... có thể làm cho người ta cảm nhận được vị cháo thịt tuyệt vời. Cháo trắng nhạt nhẽo vô vị không có cơ hội xuất hiện trên bàn cơm của nhà họ Giang.

Bí quyết nấu cháo ngon là nắm được tỉ lệ gạo và nước, cũng như thời điểm thích hợp thay đổi độ lửa. Khuấy đều sao cho tất cả hạt gạo nở ra, đặc quánh. Đương nhiên, đó là những điều Giang Phong không thể làm được. Tất cả những gì Giang Phong có thể làm là nấu một chén cháo trắng nhạt nhẽo vô vị khiến người ta cảm thấy uống được và không chết được.

- Cũng lâu lắm rồi chúng ta không gặp nhau nhỉ? - Trần Tú Tú đột nhiên lên tiếng.

- Ừm, gần một năm rồi. Sau khi em vào đại học, chúng ta chưa từng gặp lại. - Giang Phong suy nghĩ cẩn thận, đáp.

- Trưa nay có phải lúc nhìn thấy em suýt nữa anh đã không nhận ra em đúng không, hoá ra em béo tới nỗi… không giống con người nữa rồi. Trông chẳng khác gì một quả cầu thịt. - Trần Tú Tú nói trong lúc đưa mắt nhìn cánh tay mình.

- Em vốn không béo. - Giang Phong vừa khuấy đều trong nồi, vừa nói: - Ít nhất trong mắt ba mẹ của anh, thì em không béo chút nào.

Theo định nghĩa “béo” của người nhà họ Giang, thấp hơn 100 ki-lô-gram thì không tính là “béo”, chỉ có thể gọi là “đô con" mà thôi.

Trần Tú Tú phụt cười, nói:

- Ừ nhỉ, cũng chỉ có nhà anh mới không coi em là con béo thôi.

- Ăn kiêng giảm cân không tốt cho sức khỏe, câu này do chính em nói. - Giang Phong nói.

Hồi học cấp ba, mỗi lần tan học Trần Tú Tú đến quán nhỏ nhà Giang Phong ăn cơm, luôn vừa ăn thịt vừa cười tủm tỉm nói: “Em biết ăn nhiều thịt sẽ bị béo lên, nhưng mà sức ăn của em rất lớn. Ăn kiêng giảm cân không tốt cho sức khoẻ đâu!”

- Em biết.

- Ban đầu em cũng chỉ muốn vận động giảm cân, nhưng mà khó quá. Anh sẽ không tưởng tượng nổi một người béo 85 ki-lo-gram chạy một vòng quanh sân điền kinh khó khăn cỡ nào. Ăn kiêng thì đơn giản hơn, chỉ cần mua thuốc kích thích nôn ra, nôn ra là gầy.

- Không cần phải đến cửa hàng quần áo dành cho người quá khổ để mua quần áo nữa, lúc đi ra đường cũng không có ai nhìn em bằng ánh mắt quái đản. Sau đó em chẳng còn dùng thuốc kích thích buồn nôn nữa, nhìn thấy thức ăn dầu mỡ là tự nhiên lại có cảm giác buồn nôn. Tốt thật!

Giang Phong không có cách nào phản bác. Từ trước đến giờ nhà họ Giang không ít người béo, và những người béo họ Giang đều có vóc dáng cao lớn đô con có thể địch lại mười người mập mạp. Cho nên sẽ không có ai ngu ngốc nói ra những điều tầm phào, cũng sẽ không có ai dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn bọn họ khi đi trên đường, mà đa phần người ta sẽ trốn đi vì vẻ mặt hung dữ của ông chú trước mặt. Giang Phong im lặng nấu cháo.

Không bao lâu sau, hắn đã nấu xong một nồi cháo trắng không có gì đặc biệt.

[ Một bát cháo trắng hương vị không tệ. ]

Đây là đánh giá cao nhất của trò chơi dành cho tài nghệ nấu nướng của Giang Phong cho đến thời điểm hiện tại. 

Hắn bưng chén cháo trắng đến trước mặt Trần Tú Tú, vẻ mặt Trần Tú Tú lộ rõ không thích. Cô chẳng muốn ăn gì cả, cô thà không bao giờ có thể bỏ bất kỳ thứ gì vào miệng. Thế nhưng cô không thể nào từ chối ý tốt của Giang Phong.

Cháo trắng vẫn còn bốc khói, Trần Tú Tú cầm đôi đũa lên gắp miếng dưa chuột nhỏ nhất.

- Đạt điểm C.

- Đinh ~ nhận được 10 điểm kinh nghiệm.

- Rất ngon! - Trần Tú Tú thì thầm.

Giang Phong: ???

Nếu như hắn nhớ không lầm, thì đây là đĩa dưa chuột bị cho nhiều giấm đúng không! 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play