Nhà Giang Phong có ba người, khệ nệ tay xách nách mang lên tàu cao tốc. Ban đầu Giang Kiến Khang còn có ý định mang hết “bảo bối" làm bếp của ông lên tàu cao tốc chung luôn, bà Vương Tú Liên không cản được ông nhưng may mắn là quy định nhà nước đã cản được ông. Quản lý chặt chẽ đồ dùng sắc nhọn mà còn muốn mang dụng cụ cắt gọt lên tàu cao tốc à, mơ đi!
Giang Kiến Khang dành ra một căn phòng đơn nho nhỏ khoảng chừng hai mươi mét vuông ở lầu hai để ở, muốn tắm rửa thì phải đến nhà vệ sinh công cộng ở gần trường học. Trước đó Giang Phong đề nghị thuê một căn chung cư ở gần trường học, hoặc thuê luôn căn hộ của giảng viên trong trường nhưng ông Giang Kiến Khang phản đối quyết liệt quá nên cuối cùng không thành công. Ông Giang Kiến Khang là người có “ý thức lãnh thổ” mạnh mẽ cho nên không thích sống trên địa bàn người khác. Theo lời ông Giang Kiến Khang: muốn ở cũng phải ở nhà của mình. Giang Phong tính toán giá nhà ở thành phố A, có khi nhà họ phải bán thức ăn với giá Michelin 3 sao mới có thể trả hết nợ nần trước khi hắn tốt nghiệp đại học và mua được một căn hộ.
Giang Phong ngồi trên tàu cao tốc, nhắn tin wechat cho Vương Hạo để báo cho Vương Hạo biết thời gian tàu cao tốc đến. Họ mang theo quá nhiều đồ, ông Giang Kiến Khang và bà Vương Tú Liên chỉ mới đến thành phố A có một lần nên hãy còn xa lạ lắm, buộc phải có người tới giúp đỡ. Vương Hạo ngày ngày trông Giang Phong đến muốn mòn con mắt, lập tức đồng ý tới đón một cách sảng khoái.
Ông Giang Kiến Khang và bà Vương Tú Liên đang ngồi trong toa hạng thương gia, ghế hạng nhất và hạng hai quá chật không thích hợp cho họ ngồi. Về vấn đề này, bà Vương Tú Liên đã viết rất nhiều lá thư góp ý gửi đến Cục đường sắt rồi.
Quán mới đã được trang hoàng xong xuôi, tiệm thuốc của Giang Kiến Đảng bên cạnh vẫn đang trong giai đoạn hoàn thiện cuối cùng. Giấy phép kinh doanh tiệm thuốc của Giang Kiến Đảng mãi chưa được cấp, Giang Kiến Đảng còn tranh cãi về khoản tiền bồi thường cuối cùng trong vụ giải phóng mặt bằng và tái định cư cho nên tạm thời chưa thể đến thành phố A. Vì vậy trong khoảng thời gian này cực cho chú Hai - chú Năm và chú Sáu của Giang Phong, việc bày trí hai cửa hàng này đều do bọn họ lo toan. Ba người dãi nắng dầm mưa dưới cái nắng chang chang mỗi ngày thì thôi, thậm chí còn chẳng ăn được một miếng đồ ăn mà ông cụ nấu hơn nửa tháng qua. Thảm ơi là thảm!
Giang Phong vừa thấy chương cho chú Hai - chú Năm - chú Sáu, vừa xem trang cá nhân của Vương Hạo. Ngày ngày Vương Hạo vẫn đang đều đặn quảng cáo cho quán ăn Kiện Khang, biến trang cá nhân của mình thành chỗ cho thuê quảng cáo. Lúc quảng cáo còn không quên nhắc đến Giang Phong, để ai cũng biết quán ăn này được mở ra để theo đuổi ước mơ bất chấp việc cả nhà Giang Phong phải nợ một khoản tiền khổng lồ. Vương Hạo không đi viết kịch bản cho phim truyền hình thì thật đáng tiếc!
Mặc dù khả năng nấu ăn của Giang Phong không nổi tiếng toàn trường, nhưng ít nhất cũng có tiếng tăm quanh mấy toà nhà ký túc xá của bọn họ. Cộng thêm những lời quảng cáo thổi phồng giật gân của Vương Hạo, mỗi một bài đăng trên trang cá nhân luôn nhận được rất nhiều lượt thích.
Hơn nửa tháng học nấu ăn dưới sự giám sát của ông nội, Giang Phong cho rằng mình đã bị tụt lại so với thế giới. Mới đầu, mỗi ngày không thái rau thì là ngủ; Sau đó, không luyện dùng thìa thì cũng là ngủ. Chỉ khi rảnh rỗi mới tranh thủ xem bản thuộc tính mà thôi.
Lướt điện thoại ư?
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT