Mùa đông nhanh tới, năm ngoái vào thời gian này, gia đình bọn ta sẽ tới núi sương mù ở mấy ngày.
Đó là nơi mà cha mẹ ta đã đính ước, trước đây là học đường, mẹ ta là giáo viên dạy kiếm ở đây. Sau này học sinh đổi chỗ ở, nơi này đã được cha ta mua lại làm nhà.
Mấy năm nay tỷ tỷ của ta bận rộn cung đấu, cuối cùng năm nay cũng dành ra được thời gian dẫn theo cháu gái ngoại ra sân đắp người tuyết.
Mẹ ta đang luyện kiếm, còn cha ta ôm bình nước nóng đu xích đu.
Không biết tại sao năm nay ta còn dẫn theo Thẩm Việt.
Cha ta và tỷ tỷ nhìn nhau, không hẹn mà cùng nhướng mày với ta.
Thẩm Việt cung kính chào hỏi từng người một.
Mẹ ta không cảm nhận được bầu không khí lạ, khẽ gật đầu: "Thẩm Việt, tới đúng lúc lắm, luyện kiếm với ta đi."
Khi hai người này bàn luận võ nghệ, tỷ tỷ giao cháu gái cho nha hoàn, đưa ta ra ngoài.
"Sao muội lại đưa hắn đến? Ta cứ tưởng muội vụng trộm với Lâm Du Bạch rồi."
"Tại sao lại là hắn?"
"Oan gia vui vẻ mà. Muội mà thấy hắn thì sẽ tức giận, khinh thường thấy rõ."
......
Vẻ mặt ta như ăn phải mướp đắng, tỷ tỷ cuối cùng cũng không trêu ghẹo ta nữa.
"Thật lòng khó cầu, rất khó để hai bên đều thích nhau, Thẩm Việt may mắn lắm mới được muội muội nhìn bằng con mắt khác."
Ta khó hiểu: "Tại sao năm đó tỷ tỷ lại vào cung?"
Tỷ ấy nghĩ rồi đáp: "Có lẽ là vì chán quá, muốn thu phục Hoàng đế cho mọi người xem chơi."
......
Khi quay trở lại, cha ta và Thẩm Việt đang chơi cờ.
Những bông tuyết bay lả tả trong không trung, tuyết đọng trên mặt đất làm ướt giày của ta. Ta chuẩn bị về phòng thay thì thấy trên bàn trang điểm có một hộp gấm.
Ta mở ra, bên trong là một chiếc trâm hoa hải đường, phía trên còn khắc chữ "Thiện".
Ta hỏi nha hoàn trông coi ở đây: "Cái này là ai đưa?"
Nha hoàn trả lời: "Tiểu thư quên rồi sao? Đây là thứ một năm trước Lâm công tử cho người mang tới, lúc đó tiểu thư đang kén rể."
Ta nghĩ, hình như có chuyện như vậy thật.
Lúc ấy ta không để ý hắn tặng cái gì, tiện tay vứt đây. Giờ nghĩ lại, chẳng lẽ Lâm Du Bạch thích ta?
Nghĩ đến đây, ta hoảng hốt, trong lòng dần dâng lên cảm giác vi diệu.
Người đối đầu với ta thật ra lại thích ta? Vì thích ta nên mới suốt ngày đối đầu với ta?
Gặp ma rồi, chuyện này còn đáng sợ hơn cả sinh con cho Thẩm Việt nữa.
Thẩm Việt bước vào, thấy vẻ mặt ta vặn vẹo thì hỏi: "Cây trâm này làm sao vậy?"
Hắn tiến lại gần, nhìn thấy chữ "Lâm" được khắc ở mặt còn lại của cây trâm.
Lần này thì đến lượt mặt hắn vặn vẹo.
Căn phòng yên tĩnh kỳ dị, Thẩm Việt nhanh chóng khôi phục lại như cũ, kéo ta ngồi xuống mép giường, ngồi xuống dưới đất thay tất và giày bị ướt cho ta.
Có lẽ vì muốn phá vỡ bầu không khí này, hắn cười khẽ nói: "Lần sau nàng chú ý một chút, lần này ta coi như không nhìn thấy."
Ta: ....
Hắn ngẩng đầu nhìn ta: "Thiện Thiện không cần áy náy, thật ra nàng có yêu ta hay không cũng không quan trọng, chỉ cần nàng đồng ý ở bên ta, cho ta yêu nàng là được."
......
Áy náy á? Ta chỉ biết trả đũa thôi.
Ta thở dài thườn thượt: "Thẩm Việt, ta cứ nghĩ chàng khác những nam tử khác, hóa ra chàng cũng nghĩ ta như vậy."
?
Thẩm Việt chớp mắt, khó hiểu.
"Không sao đâu, dù chàng có bỏ ta, ta cũng không trách chàng."
"Sao lại như vậy được? Cả đời này Thẩm Việt sẽ chỉ có một thê tử."
"Thật không? Nhưng hình như chàng chẳng tin tưởng ta chút nào."
Thẩm Việt trầm mặc: "Thiện Thiện, ta yêu nàng, cho nên không quan trọng những thứ đó."
“Nhưng mà Thẩm Việt, tín nhiệm rất quan trọng, nếu ở bên nhau mà cứ hiểu lầm thì dần dần sẽ không còn thích nữa." Ta nói, "Chàng có thể hỏi ta chuyện cây trâm là sao, tại sao Lâm Du Bạch lại đưa cho ta cái này mà."
Hắn vui mừng hỏi: "Ta có thể hỏi sao? Ta nghĩ nàng sẽ thấy phiền nếu ta hỏi nhiều như vậy."
Ta hé miệng, nhất thời không nói gì.
Tình cảm của Thẩm Việt đơn thuần, hoàn toàn là một bó rau dại ngốc nghếch.
Không biết hắn lý giải sự trầm mặc của ta thành cái gì mà nắm cổ tay ta, cười xán lạn: "Vậy nên Thiện Thiện đang quan tâm ta, sợ ta buồn vì những hiểu lầm đó sao?"
......
Tốt lắm, không cần ta tốn công lừa hắn, hắn đã tự lừa bản thân rồi.
Tỷ tỷ vốn đến gọi bọn ta ăn cơm, không cẩn thận nghe được cuộc nói chuyện này, tỷ ấy vỗ tay nói: "Nói đúng lắm, lúc ăn cơm phải bảo Thẩm Việt gắp thịt ăn để bỗ não, à không, bồi bổ cơ thể mới được."
Gần tới cuối năm, Thẩm Việt trở nên bận rộn, hắn chỉ ở lại một ngày rồi đi.
Hoàng thượng cũng cho người tớn đón tỷ tỷ của ta và cháu gái ngoại hồi cung.
Sau khi tiễn bọn họ đi, cha mẹ ta đi ngủ trưa, còn ta ngồi trên xích đu ngây ngẩn.
Từ xa có người che dù đi tới, dừng lại trước bờ rào tre.
Dù hơi nâng lên, để lộ gương mặt của Lâm Du Bạch.
Ta nghi ngờ hỏi: "Ngươi tới đây làm gì?"
Hắn nói: "Ta vẫn không cam lòng."
Nếu là trước đây, ta sẽ nghĩ là Lâm Du Bạch chắc lại chuẩn bị ra chiêu độc nào đó, bây giờ thì chỉ cảm thấy xấu hổ.
Ta vờ như không có việc gì, mặc kệ hắn.
Lâm Du Bạch đẩy cửa tre ra, đi tới, ngồi xuống tước mặt ta, hỏi: "Sở Thiện Thiện, ngươi đang nghĩ gì trong lòng? Ngươi lại chuẩn bị lừa ta cái gì?"
Ta: .…
Ta không thể chịu nổi không khí kỳ lạ này nữa, quay về phòng ném trả hộp gấm cho hắn.
"Nghe nói ngươi cho người đưa cái này cho ta, ta không thích, ngươi cầm về đi."
Hắn sửng sốt: "Hải đường có ý nghĩa tưởng niệm, cũng thể hiện cho tình yêu đau khổ."
Lâm Du Bạch bỗng mỉm cười, nói tiếp: "Ngươi biết rồi đúng không?"
Ta chỉ vào búi tóc trên đầu, bảo: "Lâm đại nhân, ta đã thành thân rồi."
"Thì đã sao?"
"Ngươi không có lòng tốt thì cũng phải biết chút lễ nghĩa liêm sỉ chứ? Ta đã là phụ nữ có chồng rồi."
"Giữ lễ nghĩa liêm sỉ có ích gì? Nếu ta không thể làm chuyện mà ta muốn làm...." Hắn khựng lại, mặt trở nên vô cảm, "Có phải ngươi thích Thẩm Việt rồi không?"
Hắn túm lấy cổ tay ta, cảm xúc trong mắt trở nên điên cuồng: "Rõ ràng chúng ta biết nhau trước, rõ ràng là ta đến trước."
Ta giãy giụa không thoát được, lửa giận trong lòng cũng bốc lên.
"Quen biết trước thì đã sao? Ta không hề thích ngươi, ngươi tới trước thì ta phải thích ngươi à, làm gì có đạo lý này?"
Vừa dứt lời, Lâm Du Bạch bị đẩy ngã xuống đất.
Giọng Thẩm Việt lạnh tanh: "Nàng nói nàng không thích ngươi, da mặt Lâm đại nhân đúng là dày."
Lâm Du Bạch cười lạnh: "Còn ngươi thì sao? Thẩm Việt, chỉ là ngươi may mắn, cha mẹ mất sớm, không bị gia tộc liên lụy thôi." Hắn ngước lên, để lộ ánh mắt khinh thường chế giễu, "Ngươi nghĩ là nàng thích ngươi sao? Hết hi vọng đi Thẩm Việt, ngươi và ta đều đáng thương như nhau thôi, ngươi cưới được nàng thì đã sao? Nàng ấy không thích ngươi, cũng không thể yêu ngươi."
Từ trước đến nay, Thẩm Việt chỉ muốn nghe điều mà hắn muốn. Hắn cong môi cười đắc ý: "Hết cách rồi Lâm đại nhận, là ta may mắn hơn ngươi mới cưới được Thiện Thiện đó."
Ta: .....
Lâm Du Bạch: ....
Lần đầu tiên Lâm Du Bạch bị tên bại não chỉ biết yêu đương làm cho tức đến trợn mắt, hắn đứng dậy, miễn cưỡng giữ chút phong độ cuối cùng.
Thẩm Việt chậm rãi nhặt hộp gấm dưới đất lên, ném vào trong lòng Lâm Du Bạch: "Lâm đại nhân, cầm lấy cây trâm của ngươi, đi thong thả không tiễn."
Lâm Du Bạch nhìn ta như chờ đợi ta nói gì đó.
Thẩm Việt lén lút nắm lấy tay áo ta, hai người này lại cãi nhau hăng say.
Ta nói: "Lâm đại nhân, trời đổ tuyết, đường trơn, đi thong thả không tiễn."
Khóe miệng Lâm Du Bạch hạ xuống, nở nụ cười méo xệch: "Sở Thiện Thiện, lúc nào ngươi cũng nhẫn tâm với ta."
......
Nếu không thì sao? Giữ hắn lại cho hắn chen chân vào bọn ta, đội nón xanh cho Thẩm Việt à?
Ta là trà xanh chứ ta không bị điên.
Lâm Du Bạch xoay người bước vào trong tuyết, bóng dáng cô liêu.
Ta hỏi Thẩm Việt cười như đang thắng trận: "Sao chàng lại quay lại? Chàng để quên gì sao?"
Thẩm Việt lắc đầu: "Không, đi được nửa đường thì ta thấy xe ngựa của Lâm Du Bạch, lúc này đang mùa bận rộn mà hắn lại nhàn nhã như đi hóng mát, ta biét ngay là hắn có ý đồ xấu mà."
"Được rồi, lần này thì ta phải đi thật." Hắn xoa mặt ta, thân mật cọ trán lên trán ta, "Nàng ở đây chơi với cha mẹ vợ vui vẻ nhé, chơi chán rồi thì ta tới đón nàng về."
"Vâng."
"Phải rồi, đây là lần đầu tiên ta và nàng đón năm mới, nàng muốn ở đâu, tới chỗ cha mẹ vợ sao?"
"Ý chàng thế nào?"
"Ta nghe nàng."
“Vậy có ổn không? Cữu cữu chàng không có ý kiến gì chứ?"
"Không đâu, từ trước đến nay ta toàn đón năm mới một mình."
"Tại sao? Ông ấy đối xử với chàng không tốt à?"
Thẩm Việt thở dài bất lực: "Ta lớn lên nhờ cơm trăm nhà, làm gì có ai quan tâm một đứa trẻ là người ngoài như ta chứ?"
Ta trìu mến nhìn hắn: "Sao chàng lại đáng thương vậy hả?"
Thảo nào trưởng thành lại bị bại não.
Hắn: ....
Ta tiễn Thẩm Việt ra ngoài cửa tre, vỗ vào lưng hắn: "Không sao đâu Thẩm Việt, bây giờ chàng là con của ta, nhớ ta thì cứ gửi thư đến. Trời lạnh nhớ mặc thêm áo, khát nhớ phải uống nước, đói bụng thì phải ăn cơm, biết chưa."
Hắn nhìn ánh mắt trìu mến của ta mà tâm tình phức tạp.
Sau khi tiễn Thẩm Việt đi, ta trở về phòng nhìn thấy cha ta.
Ông mặc áo khoác lông chồn ngồi xuống bàn, nói: "Nhìn thấy con và Thẩm Việt ở chung hòa thuận như vậy, cha cũng an tâm rồi."
Ta: Chắc chắn ông ấy đã nhìn thấy hết.
Ông ho khan một tiếng: "Thằng nhóc Lâm Du Bạch này ta đã quan sát rất lâu, tích cách hơi cực đoan, lúc thương thì muốn hắn sống, lúc ghét thì muốn hắn chết, khó mà biết được ngày nào đó hắn sẽ không thay lòng."
"Cha, cha tin tưởng Thẩm Việt tới vậy sao?"
"Cũng không phải, với chút thủ đoạn của con mà chiếm được lòng người khác, điều đó chứng tỏ Thẩm Việt không phải người bình thường. Con đừng nhìn ta với vẻ mặt bất mãn đó, nếu cho con vào cung, có khi chưa tới nửa tháng ta đã phải xoay sở khắp nơi nhờ người giữ lại cái mạng cho con rồi."