Tướng quân dẫn một cô gái về, trước mặt người khác thì yếu đuối vô hại, sau lưng nàng ta lại nhe răng trợn mắt với ta.

Một ngày nọ, tướng quân đi tới, trà xanh tự tát cho mình một cái.

Ta theo phản xạ có điều kiện tự nhiên ngã xuống đất, ôm mặt khóc như hoa dính nước mưa nhìn tướng quân: "Không trách muội muội, là do ta không cẩn thận thôi."

Trà xanh điếng người: Ơ, sao ngươi ăn cắp mất lời thoại của ta?

Ta: Ha! Cũng chỉ là một nhỏ trà xanh tép riu mà thôi.

1.

Gia đình bốn người bọn ta, ngoại trừ mẹ ta thì tất cả đều là trà xanh.

Mẹ ta từng là mỹ nhân đẹp nhất kinh thành, người theo đuổi bà không phải vương gia nhiều quyền nhiều thế thì cũng là tướng quân chiến công hiển hách, nhưng bà lại gả cho cha ta, một người đàn ông là con vợ lẽ nhu nhược yếu đuối.

Bởi vì cha ta chính là người sáng tạo ra con đường làm trà độc đáo.

Từ khi ta bắt đầu có ký ức, ta đã biết khắp nơi trong nhà ta đều là mùi trà, cả ta và tỷ tỷ cũng không tránh khỏi trở thành trà xanh non.

Tỷ của ta hiếu học từ nhỏ, thông minh hơn ta nhiều, con đường làm trà của tỷ ấy chạy thẳng đến hậu cung của hoàng đế, trở thành quý phi được vinh sủng.

Còn ta, ta là em vợ hoàng đế nên không cần phải đi theo con đường học làm trà cao thâm này nữa, thế nên ta vứt hết mọi thứ ra sau đầu, bắt đầu dấn thân vào cuộc sống nằm yên lười biếng.

Cho đến năm đầu tiên ta gả cho Thẩm Việt, hắn mang chiến công trở về từ biên quan, còn dẫn theo một cô gái yếu đuối về.

Thẩm Việt ôm vai ta, khẽ nói với ta: "Nàng ta tên Mạnh Vân, là con gái của thuộc hạ cũ của cha ta. Lần này ta dẫn nàng về kinh cũng là vì được hai người họ gửi gắm, nhờ ta tìm mối hôn sự tốt sự tốt cho nàng, việc này phải nhờ phu nhân xem giúp ta rồi." Hắn nói như đùa, "Dù sao ánh mắt của phu nhân cũng tốt, lại chọn trúng vi phu giữa bao nhiêu vương gia công tử."

Ta: ....

Sở dĩ ta gả cho hắn là vì cha ta nói trà nghệ của ta không tốt, cơ thể cũng không khỏe mạnh nên ta phải tìm một người chỉ biết yêu đương mất não.

Sau đó, ông ấy đã chọn trúng Thẩm Việt giữa biết bao nhiêu người.

Mặc dù ánh mắt của ta thì chả tốt chỗ nào.

Ta gật đầu: "Đó là mắt nhìn của cha ta tốt, đợi mấy ngày nữa, ta sẽ về hỏi cha ta thử xem."

Thẩm Việt bóp mặt ta, nói: "Nương tử đúng là thích nói đùa."

……

Ngày hôm sau, Mạnh Vân tới gặp ta.

Nàng ta đã thay đổi dáng vẻ dè dặt đáng thương ngày hôm qua, còn diễu võ dương oai trước mặt ta.

"Ta còn tưởng ngươi là người xinh đẹp thế nào mới có thể gả cho anh hùng như Thẩm ca ca, hôm nay gặp mới biết ngươi cũng chỉ được có thế."

Ta: ?

“Sở Thiện Thiện, ta nghe nói cơ thể ngươi không tốt, nhưng lại không cho người khác tới gần Thẩm ca ca, ngươi có tư cách gì mà không cho Thẩm ca ca nạp thiếp hả?"

Ta nghi ngờ hỏi: "Ngươi nghe ai nói thế?"

Mạnh Vân nhẹ nhàng cười nói: "Đương nhiên là ta nghe Thẩm ca ca nói rồi. Những tướng sĩ khác đã thành gia đều nhận được thư từ vợ ở nhà, chỉ có Thẩm ca ca không nhận được bức thư nào. Huynh ấy nói cơ thể ngươi yếu đuối, gửi thư chỉ tổ tốn công, nhưng bây giờ ta thấy trông ngươi rất khỏe mạnh mà, rõ ràng là Thẩm ca ca không thích ngươi nên huynh ấy mới không muốn nhận thư của ngươi."

Ta: ..…

"Thẩm ca ca anh minh thần võ, bao nhiêu cô nương ở biên quan đều tranh nhau gả cho huynh ấy, nhưng huynh ấy nói quy định gia đình nghiêm ngặt, không cho phép nạp thiếp. Có người đàn ông nào mà không thích tam thê tứ thiếp đâu? Rõ ràng ngươi chính là đố phụ, không cho phép Thẩm ca ca nạp thiếp!"

……

Lúc này, có tiếng bước chân vang lên ngoài sân.

Ánh mắt Mạnh Vân sáng lên, duỗi tay tự tát mình một cái.

Cảnh tượng quá đỗi quen thuộc này gợi lại ký ức xa xăm cho ta, ta ngã xuống đất theo phản xạ, rưng rưng nước mắt nhìn ra bên ngoài.

Ta nhớ ra rồi, đấy là cảnh năm ta bảy tuổi, cha ta đã bày mưu hãm hại tình địch.

Sau đó, Thẩm Việt xuất hiện trước cửa.

"Không trách muội muội, là do ta không đứng vững." Ta hơi ngửa cổ, sau khi tạo ra tư thế yếu ớt xinh đẹp, ta mới ôm mặt, khóc như hoa dính nước mưa, "Mặt cũng là do ta bị ngã."

Nhìn qua trông có vẻ yếu đuối nhưng mang theo mấy phần mạnh mẽ, đáng thương nhưng cũng có mấy phần xinh đẹp.

Mạnh Vân hoang mang, sững sờ trước một loạt động tác của ta.

Thẩm Việt bế ta lên, bảo hạ nhân đi gọi đại phu, sau đó hắn không vui nhìn Mạnh Vân: "Ngươi tới đây làm gì?"

Lúc này Mạnh Vân mới nhớ phải giải thích. Nàng ta khẽ cúi đầu để lộ chiếc cổ gầy nhỏ trắng trẻo, yếu đuối nói: "Thẩm ca ca, Vân Nhi mới đến phủ cũng chỉ biết mỗi mình huynh, nếu ta đi tìm huynh suốt sợ là sẽ khiến người khác hiểu nhầm."

"Ta từng nghe Thẩm ca ca nói tỷ tỷ là người rất dễ gần, nên ta mới đến chơi với tỷ tỷ."

"Nhưng mà, Vân Nhi vừa mới bước vào thì không hiểu sao tỷ tỷ đột nhiên bị ngã."

Sắc mặt Thẩm Việt càng tối đi, hắn bỏ qua cả đoạn dài phía trước, hỏi: "Đột nhiên bị ngã? Ngươi không biết tại sao?"

“Không biết.” Nàng ta rưng rưng nước mắt.

"Thiện Thiện chưa từng bị ngã bao giờ, đúng lúc ngươi xuất hiện thì nàng lại ngã?" Thẩm Việt cười lạnh, tức giận nói, "Ngươi còn dám tát nàng?"

Mạnh Vân sửng sốt, sống chết phủ nhận: "Vân Nhi không có! Ta không đánh tỷ tỷ mà, Vân Nhi oan quá, Thẩm ca ca."

Nàng ta oan thật.

Ta lau giọt nước mắt vô hình trên mặt, khóc nức nở: "Thẩm Việt, muội muội không đánh ta."

Thẩm Việt thở dài, giọng dịu dàng đi nhiều: "Thiện Thiện, là do nàng quá tốt bụng nên mới có nhiều người không biết cảm kích dám lên mặt dương oai với nàng."

Hắn thả ta xuống, nói như dỗ dành: "Thiện Thiện, đừng sợ, đánh lại đi, nàng ta đánh nàng như thế nào thì nàng đánh lại như thế." 

Ta: ..…

Ta vùi mặt vào lòng Thẩm Việt, giả vờ như đang sợ hãi.

Nhưng trong trường lòng ta lại buồn bực, làm gì có trà xanh nào ra tay lộ liễu thế đâu.

Thẩm Việt vỗ lưng ta trấn an, nói với Mạnh Vân: "Phu nhân thiện tâm, không so được với loại rắn rết như ngươi. Ta vốn nể mặt hai vị trưởng bối mới có lòng tốt dẫn ngươi vào kinh, ngươi không biết ơn thì thôi, đã thế còn dám bắt nạt phu nhân ta ngay trong nhà của ta. Sáng mai ngươi thu dọn đồ đạc đi đi, ngôi chùa nhỏ này không thể chứa nổi vị Phật lớn như ngươi."

Mạnh Vân: ....

Mạnh Vân quay người bước đi, Thẩm Việt gọi nàng lại.

"Khoan đã, chuyện ngươi đánh phu nhân, phu nhân không so đo với ngươi, nhưng ta thì khác."

Ta ngẩng đầu từ trong lòng Thẩm Việt, nở nụ cười tủi thân, nói: "Thẩm Việt, không sao đâu, ta không đau."

Mạnh Vân khiếp sợ trước diễn xuất của ta đến nỗi mất khả năng quản lý cơ mặt, mặt nàng ta vặn vẹo nói: "Được! Thẩm Việt, tiểu tử ngươi giỏi lắm, trong nhà ngươi có bùa mê thuốc lú phải không?"

Nàng ta tát mạnh mình một cái, nói tiếp: "Coi như ta xui xẻo! Xuất sư bất lợi, gặp phải các ngươi!"

Nói xong thì nổi giận đùng đùng bỏ đi.

Ta cười lạnh trong lòng, trà xanh là nghề của chị đây rồi nhé.

Từ khi sinh ra, chị đã tắm trong nước trà rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play