3.
Ta dẫn Thẩm Việt về nhà mẹ đẻ nhân dịp mừng thọ tổ phụ.
Từ xa ta đã thấy cha ta và Anh Vương đang hòa thuận vui vẻ pha trà.
Anh Vương là thanh mai trúc mã của mẹ ta, cũng là tình địch lớn nhất trong cuộc đời cha ta. Hai người này một người là trà xanh, một người là hoa sen trắng đấu đá với nhau bao nhiêu năm, Anh Vương vì chơi chiêu kém hơn nên không có được tình yêu của mẹ ta.
Đến giờ Anh Vương vẫn chưa cưới vợ, năm nào cũng phải tốn rất nhiều thời gian và công sức để bảo dưỡng, da còn tốt hơn cả thanh niên như Thẩm Việt, đó cũng là lí do vì sao cha ta đề phòng hắn như phòng cướp.
Cha ta ho khan một lúc, hốc mắt ướt át, giọng nói yếu ớt nhưng câu từ lại cực kỳ sắc bén: "Anh Vương điện hạ, sinh nhật của cha vợ thần thì liên quan gì đến người?"
Cha ta ở rể.
Khi còn nhỏ Anh Vương từng sống trong phủ nhà ta một khoảng thời gian.
Anh Vương điện hạ nhìn thấy dáng vẻ này của cha ta thì tức giận, năm đó vì hắn không đáng thương bằng cha ta nên mới thua, lâp tức nhăn nhó mặt mày nói: "Ngươi đã ho mấy chục năm rồi, sao còn chưa chết?"
Cha ta cười dịu dàng: "Xem ra đã khiến Anh Vương điện hạ thất vọng rồi, dù thần thân mang nhiều bệnh tật nhưng mạng lại dai."
Nói cách khác chính là: Ta có bệnh thì sao, ta cũng chẳng chết được, ngươi có tức không?
Tất nhiên là Anh Vương điện hạ nổi giận rồi. Nhưng vừa mới cho người lui ra, thoáng nhìn thấy bóng dáng của mẹ ta thì hắn lại thay cú đá thành bị ngã. Hành động của cha ta nhanh hơn, ông nhấc Anh Vương dậy, còn mình thì ngã xuống đất, trông chả giống người sắp chết tẹo nào.
Anh Vương nghiến răng: “Yến Hoài An, lão già ngươi cũng thật thâm độc."
Nhưng sau đó biểu cảm của hắn cũng trở nên vô tội, hắn nhìn nương ta, nói: "A tỷ, Yến Hoài An hình như gặp ác mộng gọi tên của tỷ, bỗng nhiên bị ngã."
Ta quay đầu nhìn Thẩm Việt, chỉ thấy hắn hoang mang, khẽ nói: "Sao ta thấy cảnh này quen thế nhỉ?"
Quả nhiên hắn đã bắt đầu tự hỏi rồi.
Ta nhanh chóng kéo Thẩm Việt ra ngoài sảnh mừng thọ cho tổ phụ.
Lâm Du Bạch cũng ở đây, hắn từng là học trò của tổ phụ, đang vui vẻ nói chuyện với tổ phụ ở sảnh lớn.
Qua cuộc nói chuyện mới biết hóa ra Lâm Du Bạch biết tổ phụ thích sưu tầm tranh chữ nên đã tặng tổ phụ một bức tranh của đại sư mà người thích nhất.
Tính như vậy, xem ra Thẩm Việt tặng món quá đắt tiền có vẻ quá dung tục.
Tiệc mừng thọ gần hết, cha ta đột nhiên gọi ta vào phòng, thở dài hỏi: "Thiện Thiện, con có trách năm đó cha tự quyết định chọn Thẩm Việt làm phu quân của con không?"
Ta buồn bực nói: "Cha sao thế?"
"Tối nay thấy Thẩm Việt và Lâm Du Bạch đứng cạnh nhau, ta bỗng nhiên cảm khái thôi." Cha ta cười lắc đâu, "Năm đó tổ phụ con ưng Lâm Du Bạch, hắn là Trạng Nguyên 17 tuổi, bây giờ lại được Hoàng thượng trọng dụng, tiền đồ vô hạn."
"Năm đó cha cũng từng cân nhắc hắn, chỉ là ở trong hậu trạch luôn đấu đá gay gắt, đứa trẻ lớn lên trong hoàn cảnh như vậy sao có thể vô hại như cách hắn biểu hiện ra ngoài được?"
Ta kinh hoàng nhìn ta ta, gả cho Lâm Du Bạch đúng là chuyện khiến người ta sợ hãi.
Nhưng cha ta cũng lo lắng thừa rồi, thằng nhãi Lâm Du Bạch này còn chẳng thèm giả vờ trước mặt ta, hắn toàn dùng gương mặt ghê tởm của mình đối xử với ta thôi.
Cha ta lại thở dài, bất lực nói: "Nếu con học được một nửa bản lĩnh của ta, hoặc này giống như tỷ tỷ con khiến người ta bớt lo thì trên đời làm gì có chuyện hay người nào không xử lý được."
……
Ra khỏi thư phòng, lúc đi qua vườn hoa nhỏ, ta nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, là Lâm Du Bạch.
Con đường sỏi đá đã hẹp, hắn lại đứng trước lối ra.
Xung quanh không có người, ta đang chuẩn bị đi đường vòng thì hắn bỗng lên tiếng.
“Sở Thiện Thiện, ta chờ ngươi rất lâu rồi."
Ta hỏi: "Chờ ta làm gì?"
"Đúng vậy, ta chờ ngươi làm gì?" Giọng hắn hoang mang.
"Đồ điên."
Ta xoay người chuẩn bị đi đường khác, sau đó Lâm Du Bạch kéo tay ta lại. Hắn dùng sức khiến ta ngã vào lòng hắn, mũi ta ngửi thấy mùi rượu nồng.
Lâm Du Bạch cúi đầu, hơi thở nóng rực phả lên mặt ta.
“Buông ra.” Ta đẩy hắn nhưng không được, trong đầu lập tức vang lên tiếng chuông cảnh báo, không biết chừng tên nhóc này đang hãm hại ta.
Quả nhiên, có tiếng bước chân vang lên.
Lâm Du Bạch kéo ta vào giữa đám hoa tường vi, gai hoa xẹt lên mặt hắn, hắn ngả đầu vào tường ngủ mất.
Sao hắn còn quen nhà ta hơn cả ta vậy.
Trốn một lúc, sau khi nghe thấy bên ngoài không còn tiếng động thì ta mới đá Lâm Du Bạch, đi ra.
Một bàn tay tri kỷ vén những dải hoa tường vi lên cho ta, ta ngẩng đầu nhìn gương mặt của Thẩm Việt, run lên theo bản năng.
Hắn lặng lẽ nhìn ta, khóe môi cong nhưng không hề có ý cười, hỏi: "Đùa vui không?"
Hoa tiền nguyệt hạ, trai đơn gái chiếc, dù ta có giải thích như thế nào cũng chỉ khiến mọi chuyện xấu đi.
(Hoa tiền nguyệt hạ: chỉ nơi nam nữ hẹn hò yêu đương.)
Lần đầu tiên ta gỡ mặt nạ yếu đuối xuống, nhìn thẳng vào Thẩm Việt, nói: "Nhìn thấy chàng ở đây, ta rất thất vọng."
Thẩm Việt mở to mắt, kinh ngạc như thể nhìn thấy một đàn lợn xếp hàng nhảy xuống sông. Hắn không hiểu tại sao người vợ dịu dàng ngoan ngoãn của hắn có thể nói ra những lời quá đáng như vậy.
"Nàng lừa ta, từ lúc bắt đầu nàng đã lừa ta." Hắn tới gần ta chất vấn: "Hắn tốt hơn ta chỗ nào mà khiến nàng nhớ mãi không quên? Cho dù đã thành thân cũng muốn mạo hiểm dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng với hắn?"
(Dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng: Câu thơ trong truyện Kiều của Nguyễn Du, ví mối quan hệ dù bề ngoài đã đứt nhưng vẫn còn vấn vương.)
Oan quá đi! Giờ phút này ta còn oan hơn cả Mạnh Vân nữa.
"Nếu.... Ta nói ta bị hãm hại thì chàng có tin không?"
Thẩm Việt im lặng, đang định lên tiếng thì một giọng nữ vang lên.
Triệu Ninh vội vã đi tới, nói: "Biểu ca, nàng ta đang lừa huynh đó! Rõ ràng muội vừa thấy nàng và Lâm đại nhân ôm nhau. Lâm đại nhân còn ở bên trong mà, biểu ca cũng nhìn thấy rồi đúng không?"
Giống như để chứng minh lời Triệu Ninh nói, tiếng nói mơ của Lâm Bạch Du vang lên phía sau.
“Thiện Thiện……”
Triệu Ninh vui mừng nói: "Biểu ca nghe đi!"
Ta: ...
Bộ kiếp trước ta đào mộ tổ tiên của Lâm Du Bạch hay sao mà kiếp này hắn lại đối xử với ta như vậy?
Ta thở dài, bỗng nhiên không có ý định giải thích nữa.
Làm trà xanh mệt mỏi quá, hơn nữa còn phải vì một người đàn ông mình không có tình cảm, như vậy có đáng không?
Nghĩ đến đây, ta đột nhiên tỉnh ra.
Ta nói: "Thẩm Việt, chàng bỏ ta đi."
Ta muốn về nhà ăn bám.
Thẩm Việt bối rối thấy rõ, hắn nói: "Nàng nói linh tinh gì đó? Phu thê cãi nhau là chuyện bình thường, làm gì có ai cãi nhau một hai câu đã đòi hòa li? Hơn nữa là Lâm Du Bạch dụ dỗ nàng trước, liên quan gì tới nàng? Tất cả là lỗi của Lâm Du Bạch."
Ta nhìn lên trời, yếu ớt nói: "Nhưng mà, ta...."
Thẩm Việt trừng mắt nhìn Triệu Ninh, nói: "Lập tức xin lỗi tẩu tẩu của ngươi đi, nếu không ngươi sẽ biết hậu quả."
"Biểu ca! Sở Thiện Thiện vốn không yêu huynh! Chỉ có muội mới toàn tâm toàn ý yêu huynh mà thôi, biểu ca." Triệu Ninh kéo tay áo hắn, lo lắng đến độ dậm chân, "Biểu ca, huynh nhìn muội đi."
Thẩm Việt kinh ngạc, sau đó nói nghiêm túc: "Xin lỗi, ta không thể thích một người hai tuổi thích ăn c.ứ.t mũi, 6 tuổi còn tè dầm...."
Một câu khiến Triệu Ninh khóc ra nước mặt.
Nàng ta vươn tay chặn câu tiếp theo của Thẩm Việt, khuôn mặt nhỏ nhắn, giọng điệu kiên định xin lỗi không chút do dự: "Tẩu tẩu, xin lỗi, là muội sai, là muội mơ tưởng đến biểu ca, sau này muội không dám nữa."
Ta: .…