Tuy chỉ là một phần trăm, nhưng Phan Trạch Dương sẽ được quyền biết tập đoàn Tô gia sẽ tham gia các hạn mục nào, kéo theo rủi ro bị lộ thông tin rất lớn, với lại cô sẽ không đời nào kết hôn với gã.
Nhưng Phan Trạch Dương lại nắm bắt thông tin về Tử Đằng, hôm nay dù cô có gọi điện hay tìm cũng không thấy cậu ấy đâu, chắc chắn Phan Trạch Dương hoặc Hạ Đông Quân đã làm gì cậu ấy rồi, điều này khiến cô càng ghét Ninh Lạc hơn.
"Tôi từ chối"
Tô Bích Vân cắn răng, môi nói ra lời kiên quyết.

Gương mặt Phan Trạch Dương cứng đờ.

Gã thầm hỏi mình vừa nghe nhầm hay sao?
Giữa người mình thích và sự an toàn Tô gia, cô sẽ chọn cái sau.
Cô không như Ninh Lạc, dù rất khó chịu nhưng cô phải công nhận rằng cô không giỏi như cậu ấy, không sắc bén bằng, cũng không đủ cứng rắn để giải quyết mọi chuyện, nếu một phần trăm kia mà bị Phan Trạch Dương lấy đi, thì cô không chắc bản thân có thể lấy lại được.
Cô chọn sự an toàn của Tô gia.

Với lại cô nghĩ, Ninh Lạc bảo vệ được Tử Đằng.
Phan Trạch Dương nghe câu trả lời trái ý mình liền cảm thấy tức giận.

Tay gã còn định lấy bản hợp đồng đã chuẩn bị sẵn.

Gã ra vẻ bình tĩnh:
"Cô chắc chứ!?"
"Mời về"
Anh mắt Phan Trạch Dương trở nên hung hăng vô cùng.

Gã đứng dậy, ra về.

Mục đích của gã không thành, gã cũng chẳng muốn ở lại đây lâu hơn.

Ban đầu gã nghĩ người như Tô Bích Vân chắc chắn sẽ vì người mình yêu mà liền chấp nhận yêu cầu, nếu thành công, gã sẽ từ từ thâu tóm cổ phần của Tô gia.

Nhưng gã xem thường Tô Bích Vân rồi.

Cô ta cứng rắn hơn những gì gã nghĩ.

Thật là uổng công thăm dò Hạ Đông Quân! Phan Trạch Dương chửi thề trong lòng.
Tô Bích Vân liếc nhìn gã, cô muốn tra hỏi gã lắm chứ, nhưng bên ngoài có hai vệ sĩ lạ hoắc, có vẻ do gã đem theo, với lại hành động ngay lúc này chẳng khác rước hoạ vào thân.

Cô không có cách thức liên hệ với Ninh Lạc, mở miệng ra xin hai vị trong nhà chắc chắn sẽ bị tra hỏi đến cùng, vì họ biết, Tô Bích Vân cô vốn ghét người kia.
Tô Bích Vân đứng lên, đến lại cửa hàng, cô muốn hỏi những nhân viên đó, cô nghĩ họ biết một vài điều, cô có linh cảm khi nhớ đến lúc họ khóc.
Đúng như mong đợi, cô xem được đoạn camera, cô cho người của mình hợp tác với cảnh sát bên phía quản lý Mão, cuối cùng cũng tìm được chiếc xe chở Tử Đằng.

Hai bên vô cùng vui mừng.
Nhưng khi đến nơi, người đã được Ninh gia giải cứu thành công, Tô Bích Vân một lần nữa cảm thấy bản thân có lẽ thật không thể ở cạnh Tử Đằng, đây có lẽ là do ông trời an bài rồi.
Cô luôn là người đến chậm một bước.

..........................
Bên trong tinh thần Tử Đằng.
Cậu thờ ơ với giọng điệu máy móc nhưng đầy sự áy náy của Hiện thân thế giới.

Dù gì cậu cũng đã chết ở Earth 3, mọi chuyện cứ xem như là dòng nước trôi qua vậy.
Hiện thân thế giới biết linh hồn người này thánh thiện, nên càng thấy Tử Đằng thật thảm, thật tội cho cậu.

Hai kiếp trước mồ côi, tự bương chải nuôi bản thân, yêu người ta mà người ta chẳng màng, làm cái bóng bảo vệ cho người đó, đến khi chết còn lo lắng cho người đó nữa.

Kiếp sau được sinh ra trong một gia đình cha cờ bạc, mẹ nhu nhược, phải tự lo cho mình thêm cô em gái, em gái khi có chồng, cũng bỏ mặc người anh tần tảo đã nuôi mình.

Sau khi bản thân có năng lực, Tử Đằng lại tình nguyện đứng đầu phòng tuyến chống quái vật đột biến.

Không kiếp nào cậu có cuộc sống êm đềm cả.

Vậy mà linh hồn cậu chẳng có một tia oán niệm.

Hiện thân thế giới trông thấy thời gian sắp hết, vội nói:
Ánh sáng trước mặt dần dần yếu đi rồi biến mất.

Cậu cũng dần bị một lực nào đó kéo vào khoảng không.
Mở bừng mắt.
................................................................
Góc ngoài lề:
Ninh Lạc: Anh từng thích người khác!!!??? Nó còn dám từ chối anh!!!??? Nói tên nó ra!!! Em sẽ khiến nó không thể mở miệng nói chuyện được nữa!!! (tức giận đùng đùng)
Tử Đằng: Ờ...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play