Edit: J.F

Sự thật chứng minh cảnh trong mộng là không thể quyết định, lần nữa rơi xuống, điểm dừng chân đã biến thành một con phố trong một thị trấn nhỏ.

Sau giây lát ngắn ngủi không trọng lực, Tiêu Gia Ánh mở mắt ra.

"Đây là đâu?"

Gấu tức giận hỏi.

Lúc nãy bị người nào đó ép ngủ, suýt chút nữa nó đã bị chăn đè chết.

“Không biết.”

Ánh mắt dừng ở cửa hàng bán văn phòng phẩm ở bên đường rồi đến cổng trường tiểu học đã phai màu sơn, Tiêu Gia Ánh có trực giác nơi này rất quen thuộc:

"Tôi chỉ biết chúng ta đang ở trong mộng của nhóc, nhóc nhớ lại thử xem, có phải đã từng học ở đây không?"

"Đã nói là không nhớ rõ."

Gấu tên Phiền Phiền (đồng âm với Phồn phồn) vậy mà thấy người khác phiền:

"Mau đi tìm người hỏi thử xem, bây giờ mà không tìm thấy manh mối tôi sẽ...."

"Nhóc sẽ thế nào?"

Tiêu Gia Ánh nghiêng mắt liếc nhìn gấu, thấy được bộ dạng muốn nói ra lời tàn nhẫn mà phải nhịn lại, nhàn nhạt cười một cái:

"Nhanh đi, tôi phải dậy sớm, còn có việc phải làm."

Gấu hỏi:

"Ngày nào cậu cũng có việc phải làm, làm gì mà làm mãi vậy?"

“Nói ra sợ dọa đến nhóc.”

Đi xem đất để xây mộ cho chính mình cũng có thể tính là chính sự đúng không?

Tìm người để hỏi là một biện pháp nhưng căn bản là xung quanh không có ai, trên cổng trường cũng không có chữ.

Kỳ lạ! Vì sao lại không có chữ?

Điều chỉnh hô hấp xong, Tiêu Gia Ánh đứng dậy, cậu không có manh mối rõ ràng nên không biết tìm ở chỗ nào.

Càng kỳ lạ hơn là toàn bộ trường học trống vắng như một tòa nhà ma, ngay cả bảo vệ cũng không có.

May mắn là Tiêu Gia Ánh không cô đơn, cậu mang theo gấu của cậu, một người một gấu đi vào khu dạy học mới phát hiện được một việc.

Tiếng chuông tan học vang lên, có người đang nói chuyện trong văn phòng trên lầu hai.

"Phồn phồn, nhóc nghe được không?"

"Tôi không có điếc."

Đi vào hành lang bên cạnh, cửa sau không đóng kĩ, xuyên qua kẽ hở Gia Ánh nhìn thấy một giáo viên tuổi trung niên và bóng dáng ốm yếu của một cô bé.

Chính là cô bé đó, quả nhiên là tiếp tục giấc mộng cũ.

"Lại không mang theo bài tập à?"

Người đàn ông nhăn mày lại, lời nói nghiêm khắc:

"Đã bao nhiêu lần rồi? Nếu tiếp tục như vậy tôi đành phải cho rằng em không làm bài tập."

"Em đã làm, thật sự là em đã làm thưa giáo viên Bùi."

Cô bé đứng thẳng tắp, sắc môi trắng nhợt:

"Chỉ là không tìm thấy."

"Em còn ngụy biện!"

Người đàn ông lấy giáo án hung hăng vỗ vào đầu cô bé:

"Còn nhỏ tuổi mà đã nói dối, trưởng thành thì sẽ thế nào?"

Đôi môi cô bé mím chặt, thân thể gầy như gậy trúc hơi run lên, nước mắt lại không hề rơi xuống.

Trái tim Tiêu Gia Ánh thắt lại, muốn đi tới để ngăn chặn nhưng đôi chân lại không di chuyển được, giữa cơ thể và văn phòng phảng phất như có một bức tường vô hình.

"Tại sao lại như vậy?"

Cậu lấy nắm tay đấm vào bức tường:

"Tại sao tôi không đi vào được?"

"Tôi nào biết."

Gấu đề nghị:

"Đi theo cô bé trước đã."

Bước ra khỏi văn phòng, cô bé mới kéo tay áo lau nước mắt rồi đi về hướng phòng học, Tiêu Gia Ánh nhanh chóng đuổi theo thì thấy cô bé vừa đi vào phòng học đã bị người túm tóc đuôi ngựa từ phía sau, suýt chút nữa đã lảo đảo.

"Mày đi méc thầy à?"

"Cái thứ mồ côi, con đ...~ xấu xa!"

Thời tiết âm u, trên cửa kính phòng học phiếm mưa bụi.

Tiêu Gia Ánh kinh ngạc mà nhìn tình cảnh trước mắt, cậu không thể ngờ những lời này là do những học sinh nam trường tiểu học nói ra, vẻ khinh thường, ghê tởm, chán ghét trên mặt nó làm người trưởng thành như cậu nhìn mà lạnh sống lưng.

Cậu hận bản thân không thể ngay lập tức chạy đến xé nát bọn chúng ra, để bọn chúng không còn cơ hội mà khi dễ người khác.

"Bọn mày buông cô bé ra, đừng động đến cô bé!"

Ký ức sợ hãi như thủy triều dâng lên, Tiêu Gia Ánh hận bản thân quá vô dụng.

Lúc nhỏ cậu đã từng liều mạng mà phản kháng nhưng càng phản kháng thì sự trả thù đến càng tàn nhẫn, những người đó sẽ dồn ép cậu vào góc sân thể dục, tay đấm chân đá với cậu mà không kiêng nể gì, còn không ngừng chửi bới:

“Đồ ẻo lả!”

"Giống y như thái giám, thật ghê tởm!"

"Mày là con trai hay con gái vậy, có đứng để tiểu được không?"

Học sinh trung học mới mười mấy tuổi, ác ý lại dài thành răng nanh, xé nát bươm quần áo trên người cậu, đá đến lưng cậu thấm đầy máu, thấy cậu không lên tiếng, không chịu khóc liền lấy quyền cước đánh vào giữa hai chân cậu làm cậu đau đến lăn lộn trên mặt đất.

Sự việc trước mắt giống như năm đó, cho dù cậu nỗ lực muốn cứu người bao nhiêu vẫn không thể bước qua được khoảng cách, không thể phá vỡ bức tường kia.

Hốc mắt Tiêu Gia Ánh đỏ ngầu, gấu bị cậu nắm chặt trong tay, im lặng một lúc lâu mới đột nhiên nói:

"Đừng nóng vội, tôi có cách."

Người không qua được còn âm thanh thì sao? Ngay từ đầu trong mộng đã có âm thanh.

"Gỡ cái đồng hồ trên tấm bảng đen xuống, chỉnh kim phút đến số 12 thử xem."

Gấu không nghiêng đầu được nhưng lúc đi vào lớp học nó đã nhìn thấy cái đồng hồ cũ:

"Đến giờ tan học, bọn chúng không dám nữa."

Tiêu Gia Ánh sửng sốt một chút rồi lập tức làm theo.

“Đinh linh linh...đinh linh linh...."

Kim đồng hồ chỉnh đến 5 giờ chiều, quả nhiên chuông reo lên.

Mấy đứa học sinh đột nhiên dừng lại.

Cô bé giãy ra, ôm cặp sách và cả người đầy vết thương chạy ra ngoài phòng học.

Tiêu Gia Ánh bước nhanh xuống lầu, nhưng bóng dáng nhỏ kia mơ hồ mà biến mất ở ngoài cổng trường.

Bên ngoài trời muốn đổ mưa, đã lâu rồi Tiêu Gia Ánh không chạy nhanh như vậy, lúc dừng lại cậu giơ tay lau mồ hôi, vừa thở hổn hển vừa nói:

"Có thể làm cho trời đừng mưa được không? Chúng ta vừa không biết đường vừa không mang dù, nếu trời mà mưa là gặp phiền phức lớn đó."

"Nói hay quá, tưởng tôi là vạn năng à?"

"Không làm được hả?"

"Cậu làm được thì cậu là nhất."

Đứa nhỏ giận rồi!

Gia Ánh xoa xoa đầu gấu:

"Không được thì thôi, đi tiếp đi."

"Này."

Gấu bất mãn mà phản đối:

"Cậu nói kiểu gì vậy....cái gì mà không được thì thôi...."

May là cảnh trong mộng cũng không hẳn là không có dấu vết để tìm, ít nhất lúc cậu đuổi tới, vị trí nhà của cô bé dường như không thay đổi, trong cơn mưa tầm tã, một người một gấu đã dựa vào ký ức mà tìm được căn nhà trệt nhỏ kia.

"Cậu cảm thấy cô bé kia có quan hệ gì với tôi? Em gái tôi? Có khi nào tìm được cô bé tôi sẽ tìm được cha mẹ tôi không?"

Tinh thần hăng hái của gấu không chỉ không bị mưa to tưới cho ướt đi mà còn càng thêm phấn khởi.

"Nhóc và cô bé không giống nhau, tính cách cũng không giống."

Tay Gia Ánh chuyển từ kẹp gấu thành xách gấu:

"Tuy rằng tôi chưa từng nhìn thấy con người thật của nhóc. Nói thật đi, nhóc cao hay lùn, mập hay ốm?"

"Vì sao tôi phải nói cho cậu biết, cậu là gì của tôi?"

“Đồ quỷ hẹp hòi.”

Trong tiếng mưa rơi, gấu "Xí" một tiếng.

Một đường đi lên sườn núi, cả người và gấu đều bị mưa xối thành gà hầm canh, cậu mới chậm chạp chú ý đến chỗ nào đó không hợp lý.

Xung quanh căn nhà trệt không hề có một nhà nào khác, lẻ loi mà đứng giữa sườn núi, trên đường đi cũng không thấy một ai, ngay cả biển báo giao thông cũng không có.

Quy luật của cảnh trong mơ đã được Tiêu Gia Ánh thăm dò được một chút, bởi vì ký ức của Phồn phồn rất mơ hồ nên mọi thứ đều chỉ có hình dạng đại khái, ngoại trừ khuôn mặt của bé gái.

Còn có thể suy đoán ra: gấu không lớn lên ở chỗ này, có thể nó đã vô tình ghé qua hoặc nghe ai đó miêu tả qua nên ký ức không được khắc sâu.

Vất vả chạy đến bên ngoài căn nhà trệt, Gia Ánh và gấu trú mưa dưới mái hiên càng thêm lo lắng:

"Làm sao bây giờ?"

"Vào nhà xem có manh mối gì không?"

Gấu lẩm bẩm:

"Tiêu Gia Ánh ngu ngốc."

Gia Ánh suy nghĩ, cũng đúng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play