Châu Tận Hoan bưng nước mời Hoắc Hằng, bưng cả hai cái bánh rán hành còn nóng hổi mới từ trong chảo ra. Lúc anh quay lại tình cờ thấy đầu ngón tay Hoắc Hằng dừng lại ở trang sách có dòng chữ kia.
Anh đem đồ ăn tới trước mặt Hoắc Hằng, đặt cuốn sách trên tay hắn sang một bên rồi nói: "Món bánh rán hành này tôi vừa mới làm, vẫn còn nóng đó, anh ăn thử xem."
Hoắc Hằng cầm đũa gắp, cắn một miếng rồi gật đầu. Món bánh rán hành này được rán rất vừa, giòn bên ngoài, mềm bên trong, thơm mùi hành và độ mặn vừa phải. Ăn một miếng thôi là muốn ăn mãi.
Vốn dĩ hắn chỉ thuận miệng nói muốn ăn mà thôi, không ngờ tay nghề của Châu Tận Hoan thực sự rất đỉnh. Hoắc Hằng ăn một lúc hết hai cái, lúc lấy khăn giấy lau miệng hắn vẫn còn thòm thèm.
Châu Tận Hoan cũng không nghĩ một công tử như hắn lại thích những món ăn bình dị thế này, anh bèn hỏi hắn có muốn ăn nữa hay không. Hoắc Hằng cũng muốn ăn nữa, nhưng nghĩ lại hoàn cảnh gia đình anh, hắn sợ mình sẽ ăn mất bữa tối nhà người ta mất. Thế nên Hoắc Hằng cất tiếng hỏi: "Bữa tối nay ông chủ Châu chỉ ăn bánh rán hành thôi sao?"
Hoắc Hằng vội giải thích: "Tôi không có ý đó, chỉ là tôi sợ tôi ăn nhiều, ăn hết cả bữa tối của anh mất."
Hắn nói thẳng ra như thế đã giải quyết được sự lúng túng của anh. Tầm mắt hắn lại quét qua hai cuốn sách trên bàn, suy nghĩ một hồi rồi hỏi: "Hai cuốn sách đó là cha anh tặng anh phải không?"
Châu Tận Hoan nhìn theo tầm mắt hắn, dường như anh nhớ ra điều gì đó, nụ cười trên môi cũng dịu dàng hơn: "Là cha tôi tự tay viết nên. Thực ra có tất cả bảy cuốn, bây giờ chỉ còn hai cuốn này thôi."
Những lời này đã khẳng định suy đoán của Hoắc Hằng, vết đen và những mép giấy cong vênh đều là do bị nguồn nhiệt lớn đốt cháy, chắc là do trận hỏa hoạn năm đó gây ra.
Hoắc Hằng cẩn thận lựa lời, tiếp tục hỏi: "Thực ra, hai năm nay tôi không ở Bắc Bình, cũng không biết nhà anh đã xảy chuyện gì. Anh có thể kể cho tôi chuyện gì đã xảy ra không?"
Hoắc Hằng hỏi một cách chân thành, Châu Tận Hoan ngẩng đầu nhìn hắn, trong mắt hắn không hề có ý dò xét như người đời, chỉ là hàng mày hơi nhíu lại, tựa như thực sự quan tâm, lo lắng cho anh vậy.
Khi còn là một kép hát nổi danh, Châu Tận Hoan luôn được bao quanh bảo những ánh mắt đầy sự nịnh nọt. Khi đó thiếu niên Châu Tận Hoan đắc trí,bảo anh không kiêu ngạo là sai. Anh rất vui vì được tâng bốc, cũng sẵn lòng đón nhận những lời khen. Có một khoảng thời gian, anh đắm chìm trong những tiếng xuýt xoa thán phục đến mức mất đi bản thân, suốt ngày say sưa vui vẻ với những công tử bột chỉ biết dỗ dành, nịnh nọt anh.
Khi đó, mặc dù Châu Tận Hoan đã cố gắng giữ trọn đạo nghĩa đến cùng nhưng anh vẫn khiến cha mẹ buồn lòng. Anh chán ghét việc cha mẹ làm phiền mình dưới danh nghĩa quan tâm anh, còn bỏ ngoài tai những lời khuyên chân thành của họ.
Chuyện đời đều có nhân quả tuần hoàn, có lẽ đây chính là sự trừng phạt muộn màng dành cho Châu Tận Hoan. Sau này anh vĩnh viễn không thể nhận được thứ tình cảm ấm áp đến mức khiến người ta rơi lệ ấy nữa.
Cổ họng Châu Tận Hoan lại khô rát, anh ho hai tiếng, nhàn nhạt cười rồi cất tiếng: "Mọi chuyện đều đã kết thúc rồi, thực ra cũng chẳng có gì để mà kể đâu, dù sao tôi sẽ chẳng thể quay về được nữa."
Anh vụng về giấu giếm, Hoắc Hằng biết thừa nhưng lại không có ý định vạch trần, còn hỏi chuyện tế nhị hơn: "Tôi có nghe việc cậu cả nhà họ Hoắc từ hôn, anh có còn giận họ Hoắc không?"
Châu Tận Hoan nghe câu hỏi thì gật đầu để trả lời, anh đột nhiên phản ứng lại, hỏi đầy ngờ vực: "Sao anh lại biết việc đó?"
Anh đồng ý lời cầu hôn của Hoắc Thừa chưa được bao lâu thì trong nhà có chuyện cho nên không có bao nhiêu người biết, chỉ có những người thân thích của hai họ mà thôi. Về sau Hoắc Thừa từ hôn, chuyện này càng được Hoắc gia đậy kín như bưng, càng ít người biết hơn.
Người này đã nói không ở Bắc Bình hai năm, làm sao có thể biết được chuyện tế nhị như thế này?
Hoắc Hằng mở miệng chữa cháy: "Tôi có một người bạn tham gia lễ cưới của Hoắc Thừa cho nên tôi cũng biết ít chuyện ấy mà."
Lý do này của hắn cũng tương đối hợp lý, ánh mắt Châu Tận Hoan lập tức trở nên lạnh lùng: "Thực ra việc người kia từ hôn cũng là chuyện dễ hiểu, dù sao với bộ dạng thế này, tôi đã không xứng với Hoắc gia nhà họ từ lâu rồi."
Thấy Châu Tận Hoan đánh đồng nhà họ Hoắc với Hoắc Thừa như vậy, Hoắc Hằng hơi lo, cất tiếng phân trần: "Có phải tất cả mọi người trong nhà họ Hoắc đều giống Hoắc Thừa đâu."
Dường như Châu Tận Hoan không muốn tiếp tục nói về chủ đề này nữa, anh chuyển đề tài: "Anh đến đây cũng được một lúc mà tôi chưa hỏi xem cánh tay ra sao rồi."
Cánh tay của Hoắc Hằng trông thì có vẻ nghiêm trọng như chỉ cần hai ngày dùng thuốc Tây là lại đâu vào đấy, đã hồi phục rồi. Nhưng nghe thấy anh quan tâm mình như thế, miệng Hoắc Hằng lại không nghe lời chủ: "Là thế này, vết thương này sẽ từ từ lành lại, không vội vàng được. Nhưng anh cũng phải để ý thắt lưng của mình đó, bác sĩ dặn anh không nên làm việc quá sức đâu."
Giọng điệu ân cần và dịu dàng của Hoắc Hằng rất giống người bạn lâu năm của anh, Châu Tận Hoan liên tưởng tới Tưởng Văn Nghiệp, bỗng bật cười: "Thực ra đây chỉ là tật cũ của tôi thôi, thỉnh thoảng nó sẽ tái phát, tôi đã quen từ lâu lắm rồi."
Hoắc Hằng không đồng ý với anh, nói: "Anh không được nghĩ như thế, vết thương ở eo của anh là do căng thẳng lâu ngày gây ra, nhất định phải chú ý, nếu không sẽ chỉ nghiêm trọng hơn mà thôi."
Người khác cũng từng nói với anh những lời này, chẳng phải là anh bỏ ngoài tai, mà là vì anh không có nhiều tiền, ba bữa lại nhịn ăn một bữa. Hơn nữa, học phí mấy năm tới của Châu Tận Hân ngày càng nhiều, mảnh đất kịch viện kia cũng không tìm được người mua, bây giờ anh làm sao có thể lo cho bản thân được?
Nghĩ đến đây, anh đột nhiên nhớ ra mình còn nợ Hoắc Hằng phí điều trị. Anh không thể quỵt lòng tốt của người khác được, bèn mở lời: "Tiền điều trị hôm đó đáng lẽ tôi phải là người trả mới đúng, thế nhưng anh lại trả trước mất rồi. Anh xem mất bao nhiêu tiền, tuy rằng tôi không thể trả hết một lần được nhưng tôi sẽ trả dần."
Châu Tận Hoan cúi đầu, đỏ bừng cả hai tai. Liên tục để lộ sự túng quẫn của mình trước mặt người không mấy quen biết, ai mà không mất mặt cho được. Huống chi Hoắc Hằng còn biết anh từng là một người thành công, sự chênh lệch to lớn này càng khiến anh không khỏi hổ thẹn.
Hoắc Hằng nhìn anh, thấy anh bối rối đến mức hai vai đều rụt cả lại, hắn biết ngay anh để bụng mấy chuyện vụn vặt thế này bèn cất tiếng hỏi: "Ông chủ Châu, trước đây tôi từng bảo tôi đã xem anh biểu diễn rồi đúng không?"
Châu Tận Hoan gật đầu.
"Tuy rằng tôi chẳng biết gì về diễn kịch nhưng tôi vẫn đem lòng ngưỡng mộ người đứng trên sân khấu mà một ánh nhìn có thể sánh ngang với muôn nghìn binh mã như anh." Hoắc Hằng nói toàn những lời từ tận trong lòng.
Thực ra hắn chỉ xem qua hai vở diễn của Châu Tận Hoan mà thôi, vở thứ nhất là "Đại Đường Cân Quắc", vở thứ hai có tên "Chiến Nam Cương".
Hai vở diễn này đều phải đóng tư thái oai hùng, trong mắt Châu Tận Hoan tràn đầy chí khí, kết hợp với phục trang là áo giáp lại càng thêm khí phách. Hoắc Hằng nhớ rất rõ ràng, trong tiếng nhạc âm vang, trên sân khấu những đào hát không phân biệt được nam nữ mặc những bộ quân phục, tỏa ra một khí thế nuốt trọn núi sông trong một tấc nhỏ đó.
Cả khán phòng hò reo hoan hô nhiệt liệt cùng tiếng vỗ tay vang dội dành cho ông chủ Châu ở trên sân khấu. Lúc đó Hoắc Hằng lại không vỗ tay theo mọi người, bởi hắn đang mải nghĩ về Châu Tận Hoan lúc ở dưới sân khấu rồi.
Lúc say, người ấy có đôi mắt mơ màng, thân thể mềm mại hơn cả phụ nữ dựa vào lòng Hoắc Thừa. Hoắc Hằng không biết Châu Tận Hoan nói cái gì với anh hắn, nhưng hắn nhìn thấy đôi môi đỏ hồng của người ấy kề sát ở bên mặt Hoắc Thừa, uyển chuyển cọ nhẹ như lụa như tơ. Mà bàn tay đang vịn lấy cổ Hoắc Thừa kia đã trắng ngần dưới ánh đèn sợi đốt, trên ngón giữa lại còn đeo một chiếc nhẫn bạc sáng loáng đến mức khiến cho người ta vừa nhìn đã muốn rút ra.
Nhưng cuối cùng Hoắc Hằng cũng không rút ra, hắn còn chưa cả biết bản thân đang suy tư điều gì đã bị đưa lên chuyến tàu đi đến Nhật Bản rồi.
Trông thấy người trước mắt hắn giờ đây đã khác xưa một trời một vực, khí phách hồi ấy cũng tan biến đi hết trong đôi mắt người, Hoắc Hằng lại không nhịn được nghĩ về viễn cảnh kia.
Có phải những điều bây giờ hắn đang làm là để cố gắng đền đáp thay cho Hoắc Thừa?
Không cùng một lòng nên Châu Tận Hoan không hề biết Hoắc Hằng đang suy tư điều gì. Nhưng anh thấy hắn trầm ngâm nhíu mày, lại tưởng là bây giờ hắn đang thất vọng về mình lắm, Châu Tận Hoan đành phải cười nhạt: "Khiến anh thất vọng rồi, tôi thực sự xin lỗi."
Tự nhiên anh lại nói lời xin lỗi như thế khiến lòng Hoắc Hằng bỗng buồn bực vô cớ. Rõ ràng là tội của Hoắc Thừa, là lỗi của nhà họ Hoắc, thế mà Châu Tận Hoan lại có thể không hề đòi hỏi một lời phân trần nào hết, chẳng lẽ anh không hận họ Hoắc hay sao?
Hoắc Hằng đang định thốt ra băn khoăn bám riết trong lòng hắn mấy nay, mà Châu Tận Hoan không muốn tiếp tục phải khó xử nữa, anh đứng dậy nói: "Bên ngoài trời đã tối rồi, Lý tiên sinh, đường đêm khó đi lắm, để tôi đưa anh ra về."
Một tiếng gọi "Lý tiên sinh" kéo Hoắc Hằng về thực tại, đồng thời cũng khiến hắn tỉnh ngộ. Bây giờ hắn đang là "Lý Hằng", không thể tò mò quá nhiều về Châu Tận Hoan và nhà họ Hoắc được, nếu không Châu Tận Hoan sẽ nảy sinh nghi ngờ.
Hoắc Hằng cũng đứng lên theo: "Ông chủ Châu, anh đừng hiểu lầm tôi. Tôi nói những điều kia là để anh hiểu, tôi yêu thích những vở diễn của anh và tư cách con người anh. Tuy rằng tôi và anh chưa có qua lại gì cả nhưng vừa gặp mà như đã quen. Nếu anh đồng ý, tôi mong chúng ta có thể trở thành bạn."
Hoắc Hằng chân thành nhìn anh, hắn đưa tay phải ra để tỏ thành ý.
Từ khi anh không thể hát hí khúc, chưa có người lạ nào nói với anh câu này. Vậy nên Châu Tận Hoan cứ ngỡ mình nghe lầm, bèn ngơ ngác nhìn Hoắc Hằng: "Anh đang..."
"Ông chủ Châu, anh không cần dùng kính ngữ đâu. Thực ra, em nhỏ hơn anh hai tuổi, thế nên anh đang để em chiếm lợi đó." Hoắc Hằng khéo đùa để làm bầu không khí bớt gượng gạo.
Châu Tận Hoan mấp máy môi, vẫn không biết trả lời Hoắc Hằng thế nào mới phải. Hắn cầm thẳng lấy bàn tay anh, giống như đã hoàn thành nghi thức kết bạn rồi nói: "Được rồi, bây giờ cũng muộn lắm rồi. Chút quà này em tặng anh, nếu anh bằng lòng làm bạn với em thì anh không được từ chối đâu đấy."
Câu nói này của hắn hoàn toàn chặn hết đường phản bác của anh, Châu Tận Hoan mím môi, anh cười bất lực: "Được rồi, cảm ơn cậu."
Hoắc Hằng đẩy băng ghế gỗ dài vừa ngồi vào trong gầm bàn, hắn cất tiếng hỏi: "Phải rồi, chẳng phải anh có em gái sao? Sao không thấy em ấy đâu vậy?"
Châu Tận Hoan mãi mới phản ứng lại được, anh trả lời: "Chủ nhật em ấy cũng có tiết học, buổi chiều đã tan học rồi."
Hoắc Hằng nhìn qua đồ đạc trong phòng một lượt, cuối cùng tầm mắt đặt lên chiếc giường gỗ đơn sơ: "Chăn của anh mỏng quá, trong phòng cũng không có máy sưởi, ngủ như thế này dễ bị cảm lạnh lắm."
Hoắc Hằng thực sự rất quan tâm, Châu Tận Hoan ngẩn ra một lúc rồi mới nói: "Không sao, lúc đi ngủ tôi sẽ mặc quần áo dày một chút, không lạnh lắm đâu."
Hoắc Hằng trầm ngâm một thoáng rồi gật đầu: "Được, vậy em về đây."
Châu Tận Hoan đi ra mở cửa: "Để tôi tiễn anh về."
Bước chân hắn dừng lại, sửa lời cho anh: "Vừa mới nói anh đã nói sai rồi."
Châu Tận Hoan bối rối đứng cầm tay nắm cửa, Hoắc Hằng đút tay trong túi quần tây, dường như đang chờ anh nói lại, anh đành phải nhượng bộ: "Để tôi tiễn cậu về."
Khóe môi Hoắc Hằng câu lên một nụ cười thỏa mãn, lần đầu tiên hắn cười để lộ ra hàm răng trắng: "Bây giờ mới đúng này. Anh không cần phải tiễn đâu, em có thể tự đi về mà. Hai con vịt có thể để ăn dần mấy ngày, nhưng ngỗng quay nên ăn lúc còn nóng. Còn mấy hộp điểm tâm thì không quá ngọt đâu, anh ăn thử xem, nếu thấy ngon thì lần sau em lại mua."
Châu Tận Hoan từ chối: "Không cần tốn kém như thế đâu, bình thường tôi toàn ở nhà một mình, không ăn nhiều đến thế."
Hoắc Hằng biết thừa tính Châu Tận Hoan, không thèm đôi co với anh nữa. Hắn chỉ bảo hai ngày sau sẽ lại đến thăm anh rồi đi mất.
Châu Tận Hoan đóng cửa lại, nhìn mấy bọc giấy đỏ và mấy hộp điểm tâm, đầu óc anh dần trở nên trống rỗng.
Anh đi đến bên cửa sổ, nhìn chăm chăm vào cửa lớn một hồi, chỉ thấy một bóng hình cao lớn từ trong bóng tối đi ra khỏi cổng, ngồi vào trong chiếc xe ô tô đỗ ở bên đường.
Người kia không rời đi ngay, mà hạ cửa sổ xe xuống, sau đó Châu Tận Hoan thấy một ánh lửa chớp tắt, một bàn tay cầm điếu thuốc tùy ý gác lên cửa.
Đến tận lúc hút thuốc xong, Châu Tận Hoan vẫn không thể nhìn thấy gương mặt người kia. Nhưng sau khi khởi động ô tô, Hoắc Hằng đột nhiên nghiêng đầu ra ngoài cửa xe, nhìn về phía anh.
Vào giây phút ngắn ngủi ấy, Châu Tận Hoan không biết phải làm sao nhưng anh vô thức trốn sang một bên.
Hoắc Hằng không thấy anh, chỉ thấy ánh đèn bên khung cửa sổ cũ kĩ bị chia thành từng luồng sáng le lói.
Rồi có tiếng xe lái đi.
Đến khi bốn bề đã im lặng trở lại Châu Tận Hoan mới nhìn ra ngoài cửa sổ.
Đèn đường mờ mờ không soi rõ được cái gì cả, chỗ ô tô vừa đỗ chỉ còn mấy vệt bánh xe, xa xa vọng lại tiếng quát tháo của mấy người gánh hàng rong, tiếng cho sủa và tiếng trẻ con khóc trong sân nhà ai.
Nếu không phải mấy thứ Hoắc Hằng mua cho anh vẫn còn ở trên bàn, có khi Châu Tận Hoan sẽ không tin nổi sẽ xảy ra chuyện vừa rồi. Anh đã thành thế này rồi mà vẫn còn người muốn làm bạn với anh sao?
Châu Tận Hoan ngồi xuống trước bàn, nhìn món ngỗng quay thơm phức mà chẳng buồn ăn chút nào, cầm lấy hai quyển hí khúc mới biên soạn được viết bằng tay kia lên, anh lại lật trang bìa ra.
Dù biết là không thể, thế nhưng...
Nếu anh có thể quay ngược thì tốt biết bao nhiêu?
Nếu như anh vẫn là Châu Tận Hoan khiến cha mẹ và những người yêu mến anh tự hào thì tốt biết mấy?
Lúc Hoắc Hằng trở lại văn phòng đã sắp chín giờ rồi, hắn còn một đống tài liệu chưa đọc qua, khéo đêm nay lại là một đêm trắng rồi.
Hắn cởi áo khoác, đang định rót cho mình một cốc nước thì nhận được cuộc gọi của Hoàng Hiểu Hiểu: "A Hằng! George say rượu ở Lãm Viện, tâm trạng anh ta không tốt, em sợ anh ta nói nhảm, anh mau tới đây giúp em đưa anh ta về đi!"
Hoắc Hằng hỏi: "Lãm Viện? Quán của anh trai em ư?"
Hoàng Hiểu Hiểu sốt ruột giậm chân: "Đúng vậy! George ra ngoài mà không nói với em một tiếng, chẳng biết thế nào mà lại vào Lãm Viện. Đúng lúc anh trai em không có mặt ở quán. Anh tới đây ngay đi, nếu bị anh trai em bắt quả tang là tiêu đấy!"