Hoắc Hằng biết anh đã kìm nén rất lâu, mà không ngờ rằng anh sẽ khóc đến ngất di.
Nhìn gương mặt lấm lem nước mắt nước mũi ở trong lòng, Hoắc Hằng vừa đau lòng vừa áy náy. Đau lòng vì anh phải khổ sở thế này, thế mà bản thân lại chẳng giúp được gì cho anh. Áy náy là do người khiến anh đau khổ lại chính là anh cả của hắn.
Vừa nghĩ đến việc có một ngày nào đó Châu Tận Hoan biết được mọi chuyện, có khi anh sẽ không muốn nhìn mặt hắn nữa. Lòng ngực Hoắc Hằng lại nhói lên một cái, đau âm ỉ.
Hắn ôm anh lên giường đi ngủ, nhưng lúc đến bên giường mới phát hiện ra Châu Tận Hoan đang nắm chặt lấy vạt áo sơ mi của hắn, mặc dù ngất đi mà cũng không thèm buông tay. Hoắc Hằng gỡ ra mấy lần không được, mà hắn cũng không nỡ dùng lực, đành phải nằm xuống theo anh, chờ đến khi Châu Tận Hoan buông ra thì rời đi.
Nhưng ngặt nỗi vừa nằm xuống một cái, Hoắc Hằng lập tức thấy mệt mỏi, đầu óc cũng dần mơ hồ.
Hắn cũng uống nhiều rượu, thứ rượu trắng này phát tác chậm tới mức không thể khinh thường. Nhìn những vết mốc đen trên trần nhà như đang chầm chậm chuyển động, Hoắc Hằng như bị thôi miên, nhắm mắt lại rồi thiếp đi mất.
Đêm đó hắn mơ một giấc mơ, thấy bản thân đang ngồi ở dưới sân khấu, nhìn kép hát ở trên sân khấu hát về vinh nhục, thăng trầm của thiên hạ. Sau đó hình ảnh xoay chuyển một cái, người trên sân khấu rực rỡ khoác lên hỉ phục, khăn quàng vai, đội khăn hỉ đỏ, được anh cả hắn cầm tay dắt vào cửa lớn nhà họ Hoắc.
Giữa tiếng hô "nhất bái thiên địa" của người chủ trì buổi lễ, Hoắc Hằng tiến lên kéo tay Châu Tận Hoan, dưới con mắt của quan viên hai họ cùng anh chạy trốn. Hoắc Thừa ở đằng sau họ lớn tiếng chửi rủa, Châu Tận Hoan cũng không hề né tránh hắn, còn rất biết phối hợp mà lên xe với Hoắc Hằng.
Đến khi bỏ lại Hoắc Thừa ở thật xa phía sau, Hoắc Hằng mới nhìn sang người bên cạnh.
Châu Tận Hoan vẫn đội khăn hỉ trên đầu, lúc Hoắc Hằng vươn tay đến anh cũng không né đi, để mặc hắn xốc khăn voan lên, cười thẹn thùng với hắn.
Khuôn mặt thanh tú kia được trang điểm thật tươi tắn, trong ánh mắt còn mang theo chút ngượng ngùng, tim Hoắc Hằng đập như trống đánh, không nhịn được mà ghé sát đến bên anh, muốn thử xem đôi môi kia mềm mại đến thế nào.
Thế nhưng lúc sắp hôn đến nơi thì không biết xe đụng phải cái gì mà rung chuyển rất mãnh liệt, rung đến nỗi Hoắc Hằng bị văng ra khỏi giấc mơ luôn.
Nhìn những vết mốc trên trần nhà, đầu óc Hoắc Hằng trống rỗng, lồng ngực phập phồng thở dốc theo bản năng.
Ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu xuống mặt đất, sưởi ấm và chiếu sáng cả căn phòng nhỏ bé. Hoắc Hằng thở chậm lại, muốn giơ tay dụi mắt thì mới nhận ra cánh tay trái tê đến mất hết cảm giác.
Hắn quay đầu ra nhìn, Châu Tận Hoan đang gối lên tay hắn ngủ ngon lành. Mặc dù anh không còn nắm chặt vạt áo hắn nữa, thế nhưng cánh tay lại víu lên vai hắn, một chân cũng khoác lên đùi hắn.
Không ngờ hai người họ lại cứ thế ôm nhau ngủ cả một đêm. Ngắm nhìn gương mặt ngủ say gần trong gang tấc, hắn nhớ lại giấc mơ đêm qua.
Hoắc Hằng không biết tại sao lại mơ được cái thể loại mơ ấy, sao hắn lại đi cướp dâu? Tại sao hắn lại...muốn hôn Châu Tận Hoan?
Khi còn nhỏ, hắn từng mơ thấy ác mộng rồi sợ hãi khóc òa lên, khi đó Lý Thu an ủi hắn rằng những giấc mộng đều bị đảo ngược nên không xảy ra ở ngoài thực tế đâu. Sau này hắn sang Nhật du học, giảng viên lại cho hắn một lý giải khác. Giấc mơ là sự phản ánh của tiềm thức.
Hắn nhớ rõ giảng viên trong lớp đó dùng lý luận khoa học tiên tiến của phương Tây như thế nào để phá bỏ những tư tưởng cũ, còn lấy ra nhiều ví dụ thuyết phục về sự khái quát hóa này.
Theo cách nói của người thường, bởi vì hắn không thực hiện những mong muốn trong tiềm thức ở ngoài thực tế nên chúng mới xuất hiện ở trong mơ để hắn thỏa mãn.
Nghĩ đến khả năng này, Hoắc Hằng không tự chủ được mà nhìn xuống người ở trong lòng.
Hắn không biết bản thân đang suy nghĩ điều gì, hắn chỉ biết hiện tại không thể lấy cái cớ là đền đáp cho Châu Tận Hoan để giải thích cho những hành động của mình nữa rồi.
Nếu như tiếp tục qua lại, liệu hắn sẽ thích Châu Tận Hoan chứ? Nếu hắn thực sự thích anh, thì hắn nên làm gì?
Người ở trong lòng hắn bây giờ cũng không biết những khổ sở trong đầu Hoắc Hằng. Lúc này anh lại còn cựa quậy, cái chân gác ở trên người hắn cũng áp vào chỗ riêng tư không nên đụng vào, mặt cọ vào ngực hắn, thậm chí còn vô thức nói mớ.
Hoắc Hằng nín thở, mặc dù cách một tấm chăn, hắn vẫn cảm thấy trái tim đập theo động tác ở chân kia càng lúc càng nhanh, chẳng khác gì muốn văng ra khỏi lồng ngực hắn, tiếng thình thịch thình thịch cứ dội vào màng nhĩ.
Hoắc Hằng chưa bao giờ trải qua cảm giác kích động thế này, vội vã tự nhắc bản thân phải tỉnh táo. Nghĩ không thể nằm thế này được nữa, hắn bèn kéo tay và chân của Châu Tận Hoan ra khỏi người mình. Chỉ có điều, hắn kéo nhẹ đến mấy vẫn khiến anh tỉnh giấc.
Nhìn người bên gối dụi dụi mắt, Hoắc Hằng không thể làm gì dễ dàng như hôm qua được nữa. Hắn ngồi dậy, cố nén cảm giác tê rần ở cánh tay để xỏ giày, vừa khom người xuống là cảm nhận được ngay thứ rõ ràng đang dựng lên kia, Hoắc Hằng vội kéo chăn qua eo.
Tối qua Châu Tận Hoan uống nhiều rượu lại còn khóc trút giận, cả người đều mệt lả, lúc này đầu óc vẫn mơ mơ màng màng. Nhìn bên giường có một bóng người đang ngồi, anh nhất thời không nhận ra đây là nơi nào và người kia là ai. Đến khi Hoắc Hằng quay đầu lại rồi hai người nhìn nhau, anh mới nhớ lại chuyện tối qua, cũng mới nhận ra mái tóc buổi sáng sớm và vạt áo sơ mi nhăn nhúm của Hoắc Hằng là như thế nào.
Anh cúi đầu nhìn lại quần áo của chính mình, may mà vẫn còn mặc trên người đàng hoàng. Nhưng khi vén chăn lên, anh phát hiện ra một việc còn xấu hổ hơn, lập tức giằng lấy cái chăn quấn lên người mình.
Hoắc Hằng bị Châu Tận Hoan cọ tới cọ lui như thế, một phần cũng là do nguyên nhân sinh lý mỗi buổi sáng gây ra. Hoắc Hằng thấy được động tác hoảng hốt của anh, còn thấy được cả vệt đỏ ửng trên gương mặt anh. Nhận ra anh và hắn rơi vào tình cảnh giống nhau, Hoắc Hằng không nhịn cười được nữa.
Châu Tận Hoan nghe được tiếng cười khúc khích của Hoắc Hằng, xấu hổ đến mức muốn tìm một cái hố rồi chui vào. Anh trùm chăn lên đầu để che mặt khiến cho Hoắc Hằng cũng không còn gì mà chắn nữa. Thế nhưng hắn không để tâm nữa rồi, vỗ vỗ anh qua tấm chăn: "Ông chủ Châu, anh còn chóng mặt sao?"
Cả người Châu Tận Hoan co rúm lại, chẳng buồn trả lời, chỉ chui vào trong chăn.
Hoắc Hằng biết thừa anh không biết làm sao mà đối mặt với hắn được nữa, hắn nghĩ ngợi một hồi rồi cầm lấy áo khoác ở đầu giường mà mặc vào, nói với anh: "Nếu anh không sao rồi thì em đi về trước nhé, hai ngày tới em phải ra ngoài, gặp lại anh sau."
Hắn dứt lời thì liếc nhìn anh, mặc dù trong lòng không muốn chút nào nhưng vẫn ra đến cửa. Nhưng lúc mở cửa Hoắc Hằng đột nhiên nhớ ra một chuyện: "Thứ trên bàn nếu anh thực sự không cần nữa, cứ đợi em về rồi giúp anh xử lý. Lần sau uống rượu thì nhớ tìm em. Đừng uống những loại rượu thế này, không tốt cho sức khỏe đâu."
Lúc hắn cất tiếng nói người đang chui trong chăn kia vẫn không động đậy. Đến khi tiếng đóng cửa vang lên anh mới từ trong chăn chui ra, để lộ mái đầu rối bời như tổ chim, còn có một đôi mắt sưng húp do đêm qua khóc nhiều.
Thế nhưng Châu Tận Hoan vừa mới chui ra đã thấy hối hận ngay. Thế mà Hoắc Hằng lại lừa anh! Rõ ràng là nghe thấy tiếng đóng cửa rời đi rồi mà người đàn ông này vẫn đứng đó, ánh mắt như nhìn thấu anh.
Châu Tận Hoan lại hậm hực chui vào trong chăn. Hoắc Hằng lấy tay che miệng, chặn lại ý cười ở trên môi, hắn dịu giọng nói: "Còn một chuyện nữa. Anh với em đã ngủ trên chiếc giường này rồi. Không cần biết trước đó anh đã thề cái gì, nếu lời thề đã bị phá vỡ thì không cần phải bướng bỉnh nữa."
Mãi đến khi tiếng bước chân và tiếng đóng cửa vang lên, Châu Tận Hoan mới đạp văng chăn đi.
Nhìn hai bình rượu cạn trên bàn, còn cả chiếc mũ phượng quý giá nữa, anh trở mình, quay mặt về phía tường tự kiểm điểm.
Làm sao anh lại có thể khóc trước mặt Hoắc Hằng như thế, lại còn ngủ với Hoắc Hằng cả một đêm! Tuy rằng chẳng có chuyện gì xảy ra cả, Hoắc Hằng cũng không để bụng tình cảnh khó coi của anh, thế nhưng sau này làm sao anh đối mặt với hắn đây?
Châu Tận Hoan bưng kín gương mặt nóng bừng, suy nghĩ hồi lâu vẫn không nghĩ ra sao lại như vậy. Anh không thể làm gì khác ngoài bò dậy rửa mặt rồi đến quán trà làm việc.