" Tần Mặc Uyên ngươi đang bị thương "

Giản Ly cắn răng nói, chết tiệt nếu biết có hôm nay nàng nhất định sẽ để hắn bị người lộng mất nửa cái mạng mới đem người vớt trở lại!!

" Nga...!nương tử yên tâm nhờ có nương tử dược vết thương của vi phu đã tốt rất nhiều, vi phu nhất định sẽ chăm sóc tốt cho nương tử làm nàng hài lòng "

Tần Mặc Uyên cười khẽ trầm thấp âm thanh cực kỳ quyến rũ quanh quẩn bên tai Giản Ly.

" Ta không cần, ta rất không hài lòng!! "

Giản Ly cả người nhảy dựng rất là kiên quyết nói, nàng rất không cần được không!!

" Không cần? "

Tần Mặc Uyên đột nhiên nhàn nhạt nói, ánh mắt đen tối nhìn chằm chằm vào nàng.

Giản Ly:"...." xong rồi, nàng giống như chọc mao hắn rồi.

" Không phải...!Tần Mặc Uyên ngươi bình tĩnh...!ta không....!"

Giản Ly giọng nói có chút run rẩy, nàng túng!! không thể thừa nhận được kiên quyết không thừa nhận!!

Tần Mặc Uyên nhíu mày mạnh mẽ kéo xuống trên người nàng cái yếm trực tiếp bịt kín miệng của nàng lại.

" Nương tử nàng nói nhiều quá rồi "

Giản Ly trừng lớn mắt nhìn hắn, giãy dụa không có gì hiệu quả giá trị vũ lực không bằng người chỉ có thể bị hắn đem trói lại làm xằng làm bậy.

" Ô...!ô...!"

Tần Mặc Uyên đem cả người xụi lơ Giản Ly từ trong bể tắm đi lên đặt nàng nằm xuống bên cạnh bể tắm đè lên trên người nàng cười như không cười nhìn nàng.

" Nương tử còn nhớ nàng ở vương phủ đã đối với tướng công nàng làm cái gì không? "

Giản Ly ánh mắt ướt át trừng hắn, nhớ cái gì nàng cái gì cũng không làm! đều là hắn khơi màu trước, không phải cuối cùng người chịu thiệt là nàng sao!! hắn còn dám còn mặt mũi muốn tính toán với nàng!! tức giận!!!

" Bộ dáng thật bất mãn, nàng trong lòng đang chửi ta sao? "

Hắn nhếch môi nói ngón tay lướt qua đường cong trên cơ thể của nàng, eo chậm rãi động đâm vào trong thân thể nàng.

" Nương tử xem vào trong rồi "

Hắn cúi xuống cắn lên xườn quay xanh của nàng khàn khàn giọng nói mang theo tràn đầy tình dục nhỏ giọng nói.

Giản Ly thân thể run rẩy, nàng cảm giác được thứ đáng ghét vừa nóng vừa lớn từ từ đi vào bên trong thân thể của nàng, hắn cố ý làm nàng cảm giác được chết tiệt!!

Lúc sau liền một hồi điên cuồng âm thanh rên rỉ cùng tiếng da thịt va chạm vào nhau quanh quẩn trong điện, bể nước bên cạnh vẫn còn đang bốc lên nhè nhẹ hơi nước.

Thư phòng bên này, Giản Trì và Giản Diễm ôm nương tử nhà mình nghe bọn họ nói lại mọi chuyện ở Phi Vũ quốc, Tần Nghiêm ngồi một bên vẻ mặt nặng nề.

" Lão già đừng có trưng bộ mặt thảm thiết đó, đã tìm được tung tích của người rồi còn sợ tìm không ra sao? "

Giản Trì nhìn thấy hắn như vậy liền nhíu mày nói, dù sao là bạn tốt thấy hắn như vậy hắn cũng lo lắng.

Nhớ năm đó hắn mới mười ba tuổi đi theo phụ hoàng đến Tích Nguyệt hai người bọn họ vừa gặp liền đánh lên càng đánh càng thân, ngươi muốn thắng ta ta muốn thắng ngươi đến lúc hắn phải trở về tên kia lại khóc lóc mà kéo hắn lại, nghĩ đến liền buồn cười.

Tần Nghiêm biết hắn an ủi bản thân cũng không có nói gì gật đầu rời khỏi.

" Hắn như vậy đúng là đáng thương a, Khuynh Nhã không biết hiện tại ra sao "

Cung Ý Lan có chút bực bội nói, tất cả đều do Long Thần vệ đáng chết, nếu không phải tại bọn chúng nàng sẽ không đánh mất nữ nhi khi nàng vừa lọt lòng, nếu không phải tại bọn chúng khuê mật của nàng sẽ không mất tích tất cả đều do Long Thần vệ đáng chết!!

" Bọn dai như đỉa đó sẽ còn trở về a "

Giản Diễm ánh mắt lạnh nhạt nói, một lần thất bại Long Thần vệ chắc chắn sẽ không bỏ qua dù sao tính kế mười mấy năm sẽ dễ nhả ra sao? tự nhiên là không!!

" Tới liền tới thù của chúng ta còn chưa xong đâu!! "

Giản Trì trấn an vỗ nhẹ bàn tay của nương tử nhà mình cười lạnh nói.

" Nương tử đừng tức giận uống trà đi "

" Tránh ra! "

Giản Ly cả người không có chút sức lực mềm nhũn không xương dường như nằm trên trên ghế dài, cả người xụi lơ đều sắp nói không nên lời tức giận nhìn Tần Mặc Uyên đang lấy lòng nàng.

Tên khốn này không biết tiết chế ép buộc nàng gần hai canh giờ haha hiện tại làm vô tội bộ dáng, khốn nạn!!

" Nương tử đừng tức giận, không phải nàng rất thoải mái sao? "

Tần Mặc Uyên tươi cười sáng lạn mị hoặc nói buông xuống ly trà bước lại ngồi lên ghế dài ôm lấy Giản Ly làm nàng nằm lên trên người bản thân.

" Ta rất không thoải mái ngươi hiểu không! "

Giản Ly tức giận đè nặng từng chữ bàn tay nhéo mạnh bên eo của hắn.

Tần Mặc Uyên sắc mặt không đổi vẫn treo mị hoặc tươi cười nhìn nàng, trong mắt cũng chỉ có một mình nàng.

" Nương tử nàng biết vi phu đặt biệt mang thù...!càng đặt biệt hơn nếu người đó là nàng....!phải trả giá đó~ "

Giản Ly rùng mình nhanh chóng buông tay liếc mắt nhìn hắn, biến thái nhân cách vẫn chưa tan hết à!!

" Tần Mặc Uyên chúng ta tới Ôn gia một chuyến đi "

Giản Ly nằm trong lòng hắn đột nhiên nghiêm túc nói.

" Sao lại muốn đi Ôn gia? "

Tần Mặc Uyên thấy nàng nghiêm túc cũng không có đùa giỡn tính tình nhìn nàng hỏi lại, bàn tay đặt trên eo nàng nhẹ nhàng xoa.

" Có thể là Ôn gia đã cứu mẫu thân của chàng "

Giản Ly nói ra chính mình y nghĩ, hai tay vòng qua ôm lấy hắn lười biếng khẽ nhắm mắt.

" Được, ba ngày sau chúng ta đi "

Hắn cười cười vuốt ve nàng xõa tung tóc dài.

" Ân "

Giản Ly hơi nhíu mày giọng mũi trả lời hắn vùi đầu vào lòng hắn thoải mái đã ngủ.

Tần Mặc Uyên vẫn giúp nàng xoa eo qua một lúc mới bế nàng đặt lên giường xoay người rời đi.

" Gia chứng cứ phản quốc của Lưu tướng quân đã lấy được "

Bên ngoài cung điện của Giản Ly, Tần Mặc Uyên vừa bước ra Bắc Đường liền xuất hiện quỳ trước mặt hắn nói.

" Giải quyết hắn đi, còn cái kia gì quận chúa xử lý nàng ta đi không hy vọng sao nàng trở về có người tìm phiền toái cho nương tử "

Tần Mặc Uyên cười khẽ lạnh nhạt nói, hắn không bao giờ là người tốt kẻ nào chạm vào người của hắn hắn không ngại trừ bỏ kẻ đó.

" Rõ "

Bắc Đường ứng thanh biến mất tại chỗ, hắn là phó tướng của Long Kỵ quân hắn có quyền điều khiển Long Kỵ quân xử lý tội thần.

Hai ngày sau.

Ở Tích Nguyệt quốc Lưu tướng quân phản quốc tội phơi bày ra ánh sáng, bị tước đoạt chức quyền nể tình hắn công danh chỉ biếm vì thứ dân gia tộc người vĩnh viễn không được bước chân vào quan trường.

Tích Nguyệt quốc người phẫn nộ chửi mắng Lưu gia người không ngừng.

Lưu Trạch về quê ở trong một căn nhà nhỏ một người ngồi trong phòng cầm một mảnh ngọc bội ngây ngốc nhìn, hắn đời này không có gì hối hận cho dù bước đến con đường này, hắn chỉ hối hận bản thân đã đánh mất người con gái kia, người kia vui vẻ cười với hắn chỉ yêu một mình hắn trong mắt trong lòng cũng chỉ có một người là hắn, hắn lại phản bội nàng đến cuối cùng người kia bị nữ nhân độc ác kia đánh đập cả người đầy máu không ngừng rơi lệ đau khổ cầu xin nhìn hắn hắn lại bỏ mặc nàng để nàng phải uất ức chết đi, hắn là một tên khốn!

" A Uyển ta đi tìm ngươi ngươi phải chờ ta có được không "

Lưu Trạch nước mắt rơi xuống bước chân đi khỏi phòng rời khỏi nhà đi thật lâu sau đó tới trước một ngôi mộ, hắn quỳ xuống trước bia mộ kia liền phun ra một ngụm máu ngã xuống đất, trước khi đi đến đây hắn đã uống xuống độc dược, hiện tại hắn có thể tìm A Uyển rồi trước mắt một mảnh mơ hồ hắn giống như nhìn thấy bóng dáng của một người bàn tay cố gắng nâng lên A Uyển ngươi tìm ta sao, tìm ta trả thù sao? bàn tay rơi xuống hắn đã không còn thở.

Mẫu tử Lưu Diệp Vi thấy Lưu Trạch rơi xuống nước đã sớm ôm bạc bỏ chạy, Mặc Phong cùng Bắc Đường dẫn theo người chặn đường bọn họ.

" Các ngươi là ai mau tránh ra! "

Mẫu tử Lưu Diệp Vi hoảng sợ ôm lấy nhau, Lưu Diệp Vi hét lên.

" Chúng ta là ai ngươi xứng biết sao? "

" Giết! "

Mặc Phong cười lạnh phất tay đi theo phía sau người nhanh chóng xông lên.

" Á!! "

Lưu Diệp Vi nhìn thấy kiếm sắp đâm đến bản thân liền đẩy chính mình mẫu thân ra đỡ nhanh chóng bỏ chạy, mẫu thân Lưu Diệp Vi không thể tin tưởng nhìn nàng trợn mắt ngã xuống đất không còn hơi thở.

" Vô dụng đuổi theo!! "

Mặc Phong tức giận quát lên nhanh chóng đuổi theo.

" Chạy cái gì, mẫu thân ruột thịt mà cũng đẩy ra được đúng là cái bất hiếu a "

Mặc Phong đá mạnh vào người Lưu Diệp Vi nàng ta nhanh chóng bị bao vây lại.

" Đừng giết ta...!cầu xin ngươi ta bạc đều cho ngươi đừng giết ta "

Lưu Diệp Vi hoảng loạn hét lên lui về phía sau, Mặc Phong nâng ánh mắt một người liền giơ kiếm đâm xuyên trái tim của Lưu Diệp Vi.

" Thiêu đi à thiêu cùng mẫu thân của nàng ta, mẫu tử yêu thương nhau nên chết cùng một chỗ chứ "

Mặc Phong bước lên đá đá vào người Lưu Diệp Vi đã không còn thở ánh mắt trợn tròn lên kia châm chọc nói.

" Mặc Phong đi thôi "

Bắc Đường nhàn nhạt nói xoay người khinh công nhảy lên không còn bóng dáng.

" Nhớ rõ thiêu bọn họ "

Mặc Phong hài hước vứt lại một câu nhanh chóng đuổi theo sau Bắc Đường.

Ám Dạ các đám người:"....." không thể hiểu được!!

Tần Mặc Uyên nhận được thư của Bắc Đường liền cười nhạt đưa lên ngọn nến đốt cháy.

" Tần Mặc Uyên ngươi đang làm gì trong thư phòng của ta vậy "

Giản Ly bên ngoài đẩy cửa đi vào, một thân lam y mỹ lệ lại đơn giản làn váy bay bổng theo nàng bước chân, nàng vừa đến bên cạnh hắn liền bị kéo một cái ngồi vào trong lòng hắn.

" Không có gì, một số người bị xử lý thôi "

Tần Mặc Uyên hôn nàng lộ ra bên ngoài một đoạn trắng noãn cổ cười nói.

" Đi thôi ngự hoa viên phụ hoàng bọn họ đang ở đó, ngày mai đi Ôn gia hiện tại phải cùng bọn họ nói "

Giản Ly đẩy hắn ra trong trẻo ngọt ngào giọng nói làm người tâm muốn tan chảy lên tiếng.

" A "

Tần Mặc Uyên đột nhiên bế nàng lên bước đi ra ngoài, Giản Ly giật mình kêu một tiếng hai tay vòng lấy cổ hắn tức giận.

" Ngươi làm ta sợ muốn chết "

" Không phải muốn đi gặp nhạc phụ bọn họ sao tướng công bế nàng đi nga "

Tần Mặc Uyên cười khẽ nói bước chân đi về phía trước, rời khỏi tẩm cung của Giản Ly bước chân hướng đến ngự hoa viên.

Giản Trì năm người đang ngồi ở chỗ bàn đá ở ngự hoa viên, Giản Diễm quay đầu liền nhìn thấy Tần Mặc Uyên đang bế muội muội bảo bối của bản thân đi tới tức khắc tạc mao.

" Tần Mặc Uyên ngươi ôm ôm ấp ấp muội muội của ta làm gì có biết xấu hổ hay không?!! "

Tần Mặc Uyên bế Giản Ly tới mới thả nàng xuống nhìn Giản Diễm cong môi cười.

" Có nương tử muốn mặt làm gì? ".

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play