[P4/4]

12.

Sau đó cha gặp được một vị thần y.

Người kia nói với cha, chỉ có dùng cây xích thược mọc trên mảnh đất đỏ trong hậu viện của phủ Thái tử làm thuốc dẫn mới có thể chữa khỏi bệnh của ta.

Cha dẫn theo ta phi tới kinh thành ngay trong đêm.

Bởi vì không có tiền, cha chỉ có thể dẫn ta nghỉ mở một ngôi miếu đổ nát ngoài thành.

Chính lúc ấy hai cha con gặp Thôi Thời Phàm mình đầy thương tích.

Khi đó, ta đã được thần y cứu chữa, dù chưa khỏi hẳn nhưng có có thể đi hai bước bình thường. 

Vậy nên khi cha muốn tới phủ Thái tử xin thuốc, ta cũng muốn đi theo. 

Nhưng cha không cho. 

“Con gái con đứa, đừng lộ mặt, cứ để chuyện này cho cha của con lo.” 

Ta không yên lòng, cuối cùng vẫn theo ra ngoài. 

Hộ vệ của phủ Thái tử toàn là lũ chó cậy gần nhà, bọn chúng biết cha muốn xin gặp Thái tử thì đầu tiên chế nhạo một trận:

“Điêu dân từ đâu đến, Thái tử là người ngươi muốn gặp là có thể gặp được à?”

“Ngươi có mục đích gì với Thái tử? Ai cho ngươi gan chó đấy?”

Thấy cha vẫn cố chấp, gã đạp mạnh vào đầu gối của cha. 

“Vậy ngươi quỳ ở đây đi! Ngươi quỳ ở đây mười ngày nửa tháng có khi Thái tử sẽ chịu gặp ngươi đấy.”

Ta đứng trong đám đông, nhìn cha khụy gối quỳ xuống nền đá xanh, bịch một tiếng, làm bụi bay tứ tung. 

Chắc chắn rất đau. 

Nhưng cha vẫn cười nịnh mấy gã hộ vệ kia:

“Quan gia à, quan gia, ngài thấy tiểu nhân quỳ vậy được chưa?”

“Thái tử điện hạ sẽ thích tư thế này chứ ạ?”

Ta thấy cổ họng như mắc nghẹn, khó chịu vô cùng. 

Tựa như có người móc trái tim của ta ra, chà xát trong nước muối, thấm mặn nhiều lần, cuối cùng bị vắt kiệt nước. 

Ta ghét cha làm đủ trò nịnh bợ, nhưng không biết tại sao ta lại không thể nói một câu trách cứ. 

Sau đó, có lẽ cha làm ầm ĩ lên mà một hộ vệ trong đó cuối cùng cũng chịu hé miệng. 

“Ngươi chờ đấy, ta đi báo cho ngươi.”

Cha vui sướng lạy gã ba cái: “Làm phiền quan gia, làm phiền quan gia!”

Một lát sau, rốt cuộc cũng có tin báo ra, Thái tử muốn gặp cha. 

Ta rất vui, cha càng vui hơn. 

Nhưng ngay lúc cha đang rối rít muốn đi vào thì thủ lĩnh của đám hộ vệ lại giơ tay ngăn cha lại. 

Cha ngẩn người một lúc, sau đó hiểu ra, đưa toàn bộ số tiền mình có cho thủ lĩnh của đám hộ vệ. 

Gã đếm đếm bạc vụn trong tay, thái độ rất khinh khỉnh: “Sao có nhiêu đây? Đúng là thứ nghèo rớt mồng tơi!”

Gã nhìn cha rồi nhún vai: “Vì chuyện của ngươi mà ta mới bị Thái tử mắng một trận đấy.”

“Bây giờ ta đang không vui, nếu ngươi có thể làm chuyện gì khiến ông đây vui, ông sẽ thả cho ngươi đi vào.”

“Không thì ta sẽ rất mất mặt trước các huynh đệ.”

Sau có có người gợi ý bảo cha chui qua háng gã, cha đã đồng ý. 

Ta lê bước chân nặng nề muốn tới ngăn cản như đã không kịp. 

Vì được vào phủ xin thuốc dẫn, cha không nói hai lời đã quỳ xuống đất. 

Cha mỉm cười, chui qua háng gã kia. 

Cảnh này thu hút rất nhiều người lại xem, bọn họ coi cha như đang làm trò hề, ở bên cạnh xì xào. 

“Bò nhanh lên, không biết bò à?”

“Đường đường là nam tử hán mà lại rúc háng người khác, hèn!”

Ta ngã giữa một đống người, không ngừng lắc đầu, đau khổ kêu ư ư. 

Ta muốn cản lại nhưng một câu đơn giản cũng không nói thành lời. 

Hồi còn bé ta từng chui háng người khác. 

Bởi vì vốn là con gái nên từ nhỏ ta đã trắng trẻo xinh xắn. 

Mấy đứa trẻ du côn trong thôn thường bắt nạt ta. 

Có một lần bọn chúng nhân lúc cha mẹ không ở nhà, bao vây ta trong sân, bắt ta chui qua háng bọn chúng. 

Để không bị bắt nạt, ta đã làm theo.

Sau khi cha biết thì đã dùng cây gậy to nhất nhà đánh ta một trận nhừ tử. 

Đó là lần duy nhất cha đánh ta. 

Cha tức giận thở hồng hộc, dạy ta chui qua háng người khác là nhục nhã. 

Đầu gối của con trai làm bằng vàng, không thể tùy tiện quỳ, trên đầu con gái có vòng nguyệt quế, không thể tùy tiện cúi đầu. 

“Tô Ngự ta nuôi dạy con bao năm như vậy không phải để con mặc người ta đè đầu cưỡi cổ!” 

Từ nhỏ cha đã dạy ta, nhất định phải ưỡn ngực làm người. 

Nhưng cha là kẻ nói dối, ngay cả ông cũng không làm được. 

Ông vì ta mà phải cúi đầu. 

Ta trốn trong đám đông che miệng không dám khóc, không dám để ông biết ta đang ở ngay sau lưng ông. 

Cha chất phác thô lỗ nhưng rất coi trọng sĩ diện. 

Chắc chắn ông không muốn con gái của mình nhìn thấy bộ dạng xấu hổ của ông. 

13.

Thế nhưng cha vẫn phát hiện ra ta. 

Ông gượng cười với ta, không biết mở miệng thế nào. 

Ta kìm nén những giọt nước mắt sắp tràn mi, ra hiệu bằng tay, với ông: 

“Cha ơi, sau cơn mưa ven đường mọc nhiều nấm, con hái một ít rồi về ngay.”

“Tối nay chúng ta ăn canh nấm nhé.”

Cha khẽ gật đầu. 

“Được, khuê nữ nấu món gì, cha ăn món đó.”

“Con về chờ trước đi, cha sẽ nhanh chóng mang thuốc dẫn về cho con.”

“Sau khi con khỏi bệnh, chúng ta không cần phải uống thứ thuốc hỏng đó nữa.”

Ta dõi theo cha vào phủ mà không biết đó là lần cuối cùng ta gặp cha. 

Thi t.hể của cha bị vứt ngoài bãi tha ma, trên người chi chít vết thương nhỏ, nhưng tay cha vẫn nắm chặt một cây trâm hoa nho nhỏ. 

Kiểu dáng rất đặc biệt. 

Ta nghĩ là đồ của người xưa nên cha mới luôn mang bên người. 

Sau này ta gặp được người bán cây trâm hoa ấy, thím cười bảo ta rằng, nó là món quà cha lén mua cho ta. 

“Cha của cháu là người thô kệch không giỏi ăn nói, ông ấy đứng trước quầy của ta rất lâu, cuối cùng chọn cây này.”

“Ông ấy nói nuôi con trai mười mấy năm, không biết dỗ dành cho con gái vui, ông ấy thấy con gái nhà khác đều cài trâm hoa nên muốn mua cho cháu một cái.”

Cha nói với thím bán trâm hoa: 

“Đồ khuê nữ nhà khác có thì khuê nữ nhà ta cũng phải có.”

“Khuê nữ nhà ta trông đã rất xinh, cài trâm hoa này lên chắc chắn càng xinh.”

Từ đó về sau, ta chỉ cài trâm hoa đó, không bao giờ đổi. 

Ta thường cầm trâm hoa kia, ngắm sao ngắm trăng, nghĩ tới mẹ tới cha, nhớ lại quãng thời gian cả nhà hạnh phúc bên nhau. Ba năm sau cái c.hết của cha, quãng thời gian mọi thứ đều khó khăn, ta vượt qua tất cả như vậy đó. 

Vậy nên khi ta nhìn thấy Thu Cúc nắm vòng tay bạc thầm rơi nước mắt trong đêm, ta lập tức biết nàng ấy có tâm sự. 

Cảm giác nhớ người thân ra sao, ta là người hiểu rõ nhất. 

Sau nhiều ngày chú ý, ta dần phát hiện ra nàng ấy là người của Cố Thanh Ninh. 

Vậy nên ta đưa Thu Cúc tới trước mặt Thái hậu nương nương, vừa uy hiếp vừa dụ dỗ để nàng ấy nói ra kế hoạch của Cố Thanh Ninh. 

Khi biết Cố Thanh Ninh lợi dụng cha mẹ của Thu Cúc khống chế nàng ấy, ta đã hứa với Thu Cúc, ta sẽ giúp nàng ấy. 

Ta bí mật báo tin này ra ngoài, sư phụ Thôi Thời Phàm và Hạ Cẩn Hiên đã ở ngay ngoài cung, bày sẵn trận địa. 

Khi tìm được cha mẹ của Thu Cúc, họ đã bị thương nặng. 

Thế là bọn ta tương kế tựu kế, lén đưa bọn họ vào cung, đẩy chuyện cung nữ mất tích lên người Cố Thanh Ninh. 

Thật ra trong tẩm cung của Cố Thanh Ninh ẩn chứa một bí mật to lớn. 

Sau khi Hạ Cẩn Chu đăng cơ thì đắm chìm vào thuật trường sinh, không tự thoát ra được. 

Hắn ta tin rằng máu của t.rinh nữ có thể luyện ra thuốc trường sinh, những cung nữ mất tích bao năm qua đều bị Hạ Cẩn Chu nhốt trong hầm tối dưới tẩm cung của Cố Thanh Ninh. 

Những cung nữ ấy trở thành thuốc dẫn của Hạ Cẩn Chu, ngày ngày bị lấy m.áu, cho đến khi mất m.áu quá nhiều mà c.hết. 

Cố Thanh Ninh biết chuyện này, nhưng vì cái ghế hoàng hậu của mình, nàng ta coi như không nhìn thấy. 

Hạ Cẩn Chu đã đồng ý với nàng ta, chỉ cần một ngày hắn là Hoàng thượng thì nàng ta vẫn là Hoàng hậu. 

Thật ra, Đồng Nhan Sương trên bàn trang điểm của Cố Thanh Ninh do ta phái người bỏ vào. 

Thế nhưng Cố Thanh Ninh không dám kêu oan, nàng ta phải bảo vệ bí mật cho Hoàng thượng nên chỉ có thể chịu nỗi oan này. 

Chân tướng là gì đã không còn quan trọng. 

Ta chỉ tin một loại công bằng chính nghĩa, đó là ăn miếng trả miếng, ác giả ác báo. 

Cố Thanh Ninh cho rằng Hạ Cẩn Chu vẫn sẽ bảo vệ nàng ta. 

Thế nhưng nàng ta đặt cược sai rồi. 

Vì bảo vệ bản thân, Hạ Cẩn Chu đã g.iết nàng ta. 

Ta biết chắc chắn Hạ Cẩn Chu sẽ tha cho Thu Cúc, cũng sẽ không tha cho cha mẹ của Thu Cúc. 

Vậy nên cha mẹ của Thu Cúc vừa ra khỏi cung đã được người của Hạ Cẩn Hiên bảo vệ. 

Còn ta thì dùng một xác c.hết đã được dịch dung đưa Thu Cúc ra khỏi thiên lao, cũng bí mật đưa nàng ấy ra khỏi cung. 

Thu Cúc vừa ra cổng đã có người đón. 

Sau đó, cha mẹ của nàng ấy sẽ lan truyền những gì nhìn thấy trong tẩm cung của Hoàng hậu. 

Lần này vào cung, ta muốn khiến Hạ Cẩn Chu rơi từ cực lạc xuống địa ngục. 

14.

Thu Cúc xuất cung chưa được ba ngày, chuyện Hoàng hậu cầm tù cung nữ đã lan truyền khắp nơi. 

Dần dần, mọi người bắt đầu nghi ngờ đây là chủ ý của Hoàng thượng. 

Hạ Cẩn Chu lo lắng hình tượng quân chủ hiền đức của mình tạo dựng bị sụp đổ. 

Để giữ vững hình tượng, hắn quyết định tế trời cầu phúc, để Pháp siêu độ cho những oan hồn trong hoàng cung. 

Thế nhưng trong buổi tế trời hôm ấy, đột nhiên có một đàn quạ đen bay ra, quấy rối buổi tế. 

Quan viên có mặt đều kinh sợ, vội vàng mời thiên sư bấm đốt tay tính quốc vận. 

Thiên sư bẩm lại với Hạ Cẩn Chu: 

“Đây là điềm gở, quạ đen thành đàn, e rằng bách tính phía Nam sẽ gặp thiên tai lũ lụt.”

“Bệ hạ, xin mau đưa ngọc tỷ truyền quốc ra, đợi bần đạo làm phép xong sẽ giải trừ được tai ương cho bách tính phía Nam.”

Hạ Cẩn Chu nghe vậy thì nhíu chặt mày. 

Hắn không lấy ngọc tỷ truyền quốc ra được. 

Ba năm trước, trong phủ Thái tử có nội gián, chuyện Hạ Cẩn Chu dùng người sống đấu với thú truyền vào cung.

Tiên đế đã có ý định phế Thái tử. 

Vì giữ vững hoàng vị của mình, đêm đó Hạ Cẩn Chu đã dùng gối ép c.hết Tiên đế. 

Hắn là Thái tử, tất nhiên danh chính ngôn thuận ngồi lên hoàng vị. 

Thế nhưng Tiên đế đã dự liệu trước, ông đã giấu ngọc tỷ đi. 

Hạ Cẩn Chu đã tìm ngọc tỷ suốt mấy năm qua nhưng vẫn vô ích. 

“Xin Hoàng thượng lấy ngọc tỷ truyền quốc ra để bần đạo làm phép!"

Hạ Cẩn Chu cắn chặt răng, nhìn về bách tính phía xa xa, chỉ có thể qua loa lấy lệ: 

“Thời tiết hôm nay không thích hợp để làm, hay là chúng ta đợi hai ngày nữa."

Nhưng thiên sư lại không thỏa hiệp với hắn:

"Hoàng thượng, cơ hội này chỉ có một lần, xin Hoàng thượng vì lê dân bách tính, lấy ngọc tỷ truyền quốc ra!"

Lần này, Hạ Cẩn Chu nổi giận thật sự: 

"Ngươi coi lời của trẫm như gió thoảng bên tai sao?” 

"Trẫm nói đợi qua mấy ngày này rồi lại xử lý, ngươi không nghe hiểu à?"

Ta mặc chiến bào, cưỡi ngựa đến:

"Hạ Cẩn Chu, e rằng ngươi không có ngọc tỷ truyền quốc đúng không?"

Dân chúng vây xem châu đầu ghé tai, bàn tán ầm ĩ:

"Chẳng lẽ Hoàng thượng danh bất chính ngôn bất thuận sao?” 

"Không thì tại sao ngay cả tín vật cũng không có."

Hạ Cẩn Chu đứng trên tế đàn, cắn chặt hàm răng, ánh mắt tóe lửa:

"Tô Dữ Chi, trẫm đã sớm biết ngươi không yên phận mà.” 

"Hôm nay ngươi bày trận thế này là muốn tạo phản sao?"

Ta cong môi, lấy ngọc tỷ truyền quốc và di chiếu của Tiên đế từ túi bên hông ra:

"Di chiếu của Tiên đế ở đây, chư vị lĩnh chỉ!"

Hạ Cẩn Chu nhìn ngọc tỷ, lắc đầu, mặt không thể tin nổi:

"Không thể nào, sao ngọc tỷ lại ở trên tay ngươi?

"Không thể nào!"

Đương nhiên hắn không biết ta vào cung một là để báo thù, hai là vì muốn giúp cửu ngũ chí tôn chân chính tìm được ngọc tỷ truyền quốc.

Ngọc tỷ truyền quốc này được giấu dưới ghế rộng trong điện Kim Loan. Khi Thu Cúc xuất cung, ta để nàng ấy giấu ngọc tỷ vào thùng nước gạo, cùng một mạng ra ngoài cung.

Mọi người lập tức quỳ xuống, Hạ Cẩn Chu trừng mắt nhìn ta chằm chằm, nhưng không có cách nào .

Kia là di chiếu truyền ngôi.

Tiên đế vừa viết xong chiếu thư thì bị Hạ Cẩn Chu hại chết rồi, thái giám hầu cận của ông đã mang di chiếu trốn khỏi cung.

Mấy năm này, Hạ Cẩn Chu vẫn luôn truy sát vị công công ấy.

Sau này, công công tìm tới Hạ Cẩn Hiên, cũng giao chiếu thư giao cho y, bản thân thì bị trọng thương không kịp cứu chữa mà qua đời.

Trong chiếu thư, Tiên đế phế vị trí Thái tử của Hạ Cẩn Chu, đồng thời truyền lại hoàng vị cho Tĩnh Vương Hạ Cẩn Hiên.

Ta đọc xong di chiếu, Hạ Cẩn Hiên lập tức dẫn quân bao vây tế đàn, y nhận lấy di chiếu và khối ngọc tỷ truyền quốc kia.

"Thần cung thỉnh Hoàng thượng thượng vị!"

Ta dẫn theo binh sĩ cùng ta thập tử nhất sinh suốt mấy năm qua, ủng hộ Hạ Cẩn Hiên lên ngôi.

Kỵ binh đi tới đâu, không ai dám cản đường. 

Hạ Cẩn Chu không cam tâm, muốn chỉ huy Cấm vệ quân giao chiến với Hạ Cẩn Hiên, song, không người nào nghe hắn.

Hắn liều c.hết phản kháng, muốn đoạt lại hoàng vị, nhưng thế cô lực mỏng, bị quân của ta bắt sống.

Ngày Hạ Cẩn Hiên đăng cơ, y hỏi ta: 

"Khanh muốn xử lý Hạ Cẩn Chu như thế nào?"

Ta nhìn mấy con bạch hổ do nước láng giềng tiến cống cách đó không xa, cười nói:

"Hoàng thượng, thần chưa từng thấy người đấu với thú.” 

"Hay là chúng ta giải Hạ Cẩn Chu tới, xem hắn mạnh hơn hay hổ mạnh hơn?” 

Hạ Cẩn Chu nhìn xem bạch hổ khổng lồ, bị dọa mềm chân:

"Sao các ngươi có thể tàn độc như vậy, ta là một con người bình thường, sao có thể thắng được hổ?"

Ta đạp hắn vào lồng thú:

"Thế ư? Ngươi là một phạm nhân, làm sao có thể so được với bạch hổ do nước láng giềng tiến cống?” 

"Nó quý giá hơn ngươi nhiều!” 

"Tốt nhất ngươi đừng làm nó bị thương, nếu ngươi làm nó bị thương thì ngươi cũng khỏi cần cái mạng này nữa."

Hạ Cẩn Chu nhìn ta, sắc mặt trắng bệch:

"Ngươi là ai, rốt cuộc ngươi là ai?"

Ta cong môi, bóp cổ hắn, dí hắn vào trong lồng thú:

"Ta không phải Tô Dữ Chi, tên của ta là Tô Ngu.” 

"Cha của ta là Tô Ngự, ba năm trước đến phủ Thái tử xin thuốc."

Một khắc này, ta nhìn thấy con ngươi đen láy của Hạ Cẩn Chu hóa tro tàn.

Cuối cùng Hạ Cẩn Chu c.hết trong lồng thú kia. 

Sau đó, ta từ quan ở ẩn, dẫn sư phụ và Thôi Thái hậu về quê hương của ta.

Ta mang tro cốt của cha về, an táng chung với mẫu thân.

Sau đó nữa, ta thành thân sinh con, nuôi dạy một đôi trai gái.

Khi đã làm cha làm mẹ, cuối cùng ta cũng hiểu cha mẹ coi ta như mạng sống của hai người. 

Nếu có kiếp sau, hãy để ta bảo vệ họ.

[Hoàn]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play