Truyện Nào Có Kết Thúc Ngọt Ngào Đến Mức Lăn Lộn Trên Giường ???

Chương 6


1 năm


[ZHIHU] Truyện nào có kết thúc ngọt ngào đến mức lăn lộn trên giường? (Phần 6)

Tác giả: 沐栖啊

--------
7.
Anh trai tôi muốn về nhà gặp bố mẹ, yên tâm để Kỳ Dực đưa tôi về trường.

Lúc xuống xe, tôi không nhịn được hỏi: “Trước đó anh đã nhận ra em rồi sao?”

Anh ấy dừng lại, “Ừm.”

“Sao anh không nói sớm?”

Ánh mắt anh ấy hơi oán trách, “Ai biết em vô tâm như thế, không nhận ra anh?”

Tôi, đuối lý.

Được rồi.

Tôi định bước xuống xe thì anh ấy đột nhiên đưa cho tôi một chiếc túi nhỏ, “Tặng em này.”

Tôi nhìn lướt qua, đó là một món trang sức hàng hiệu rất đắt tiền, tôi không nhận.

“Cầm lấy đi, anh không có bạn gái, đây là khách hàng tặng, em không cầm anh cũng chỉ có thể vứt đi thôi.”

“Thế anh vứt đi.” Đừng hòng dọa được tôi.
Anh ấy cứng họng, “Em đừng nghĩ nhiều, mặc dù em từ chối anh, nhưng dẫu sao anh cũng là bạn của anh em, em cũng xem như là 
em gái anh, anh trai tặng quà cho em gái, rất bình thường.”

Trở mặt nhanh thật

Đồ đểu…

“Vừa rồi em nhận quà của anh trai em thì sảng khoái như thế, đến lượt anh thì ngại ngùng, chẳng lẽ em không xem anh là anh trai sao?”

Anh ấy khiêu khích nhìn tôi.

Đương nhiên tôi không tỏ ra yếu thế, cười ngọt ngào, “Cảm ơn anh trai.”

Cầm túi xuống xe.

Lúc về ký túc xá, bạn cùng phòng Lý Chiêu Chiêu thấy tôi xách hai túi, kỳ kỳ quái quái nói, “Tớ nghe nói hôm nay cậu đi cùng một người đàn ông ra ngoài, lúc về giáo sư Kỳ đưa cậu về, không nhìn ra bản lĩnh cậu rất lớn, nhận cả hai phần quà.”

Tôi cảm thấy hơi ớn lạnh, người khác rất rõ ràng hành tung của tôi.

“Lý Chiêu Chiêu cậu không có việc gì làm sao, ngày nào cũng nhìn chằm chằm vào tớ?”

“Ai thèm dán mắt vào cậu, chính không không biết tự kiểm điểm, bị người ta chụp đăng lên diễn đàn kia kìa.”

Tôi cau mày, đặt đồ xuống, mở máy tính đăng nhập vào diễn đàn trường.

Hóa ra hôm nay lúc tôi ôm anh tôi, bị người ta ác ý, thêm mắm dặm muối đồn đoán ra ngoài.
Bây giờ mọi người đều nói tôi bắt cá hai tay.
Nhìn đến khi màn hình máy tính tối đen, tôi tự nhìn lại mặt mình, không nén nổi hoài nghi, bọn họ có bị mù không.

Tôi cũng không phải mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành, có tài có đức gì mà bắt cá hai tay?

Sau một tháng Kỳ Dực quay về trường mở tọa đàm.

Tôi vốn không muốn đến xem nhưng bạn cùng phòng Lý Vi cứ nhất định kéo tôi đến.

Lúc đến buổi tọa đàm đã được một nửa, tôi chỉ có thể lẻn vào bằng cửa sau.

Đúng lúc có sinh viên đặt câu hỏi: “Giáo sư Kỳ, các tác phẩm của thầy trong mấy năm gần đây, phần lớn đều xuất hiện một cô gái, theo như lời thầy nói trước đây, đó là mối tình đầu của thầy. Nhưng bây giờ thầy đã có bạn gái rồi, tác phẩm mới đây nhất của thầy vào tháng trước vẫn xuất hiện cô gái này, xin hỏi bạn gái hiện tại của thầy có ghen không?”

Mối tình đầu? Kỳ Dực còn có mối tình đầu?

Lý Vi thông cảm nhìn tôi, “Giáo sư Kỳ sẽ không xem cậu là lốp dự phòng chứ?”

“Tớ đã giải thích với cậu rất nhiều lần rồi, tớ và giáo sư Kỳ không có quan hệ gì cả, sao cậu cứ không tin chứ.”

“Hoặc là, mọi người có thể hiểu rằng, mối tình đầu chính là bạn gái hiện tại của tôi.”

Kỳ Dực bình tĩnh nói, ánh mắt hướng về phía chỗ ngồi của tôi, cả hiện trường xôn xao, mọi người cũng theo ánh mắt của anh ấy nhìn về phía tôi.

Phút chốc tôi mông lung.

Ý gì đây?

Lý Vi phấn khích lắc cánh tay tôi, “A a a a!!!! Tớ sai rồi, đây không phải văn án ngược thế thân, đây là ngược cẩu mới đúng!”

Phản ứng của mọi người cũng giống Lý Vi, có người không dám tin hỏi lại lần nữa, “Ý thầy nói mối tình đầu của mình là Lật Tử?”

Quả nhiên, chỉ thẳng tên tôi, cho nên bọnhọ hỏi như vậy trước chính là cố ý khiến tôi khó chịu, ai ngờ Kỳ Dực lại không mắc bẫy.

“Phần đặt câu hỏi hôm nay đến đây là kết thúc.” Người chủ trì đi ra đúng lúc ngăn lại những câu hỏi dần lạc hướng.

Nhưng Kỳ Dực vẫn nói, “Là cô ấy, vẫn luôn là cô ấy.”

Đây được coi như tỏ tình trước mọi người sao?

Tôi không biết, đầu óc tôi không thể suy nghĩ được gì, Lý Vi liên tục lắc cánh tay tôi, tôi choáng váng.

Cho đến khi tọa đàm kết thúc, Kỳ Dực bước đến bên cạnh tôi, “Đi thôi, còn phát ngốc gì nữa?”

Tôi quay đầu nhìn, Lý Vi đã chạy, mặt đầy ám muội, đi một bước ngoảnh đầu 3 lần.

“Em còn nợ anh một bữa cơm đúng không? Mời anh đi ăn đi?”

Trong lòng tôi phức tạp nhìn anh, muốn hỏi mấy lời anh vừa nói có thật hay không nhưng lại ngại.

Thật ra trước đây tôi cũng rất thích anh ấy, sau khi thi vào cấp ba, tôi lén đến trường tìm anh, lúc đó anh đã là nghiên cứu sinh rồi.

Nghe nói anh ấy rất nổi tiếng trong trường, không chỉ đẹp trai lại còn học giỏi, hàng năm đều được học bổng, luôn về nhất trong các cuộc thi, đạt được nhiều danh hiệu cho trường, trường học xem anh là biểu tượng của trường, dựa vào anh ấy để tuyển sinh.

Khi tôi tìm thấy anh ấy, anh ấy nổi bật trong đám đông, và lần đầu tiên tôi nhận ra khoảng cách giữa tôi và anh ấy, không chỉ chệnh lệch về tuổi tác mà còn về tài hoa và năng lực.

Có rất nhiều đàn chị xinh đẹp, giỏi giang vây quanh anh, anh ấy cười với họ rất dịu dàng, giống hệt như khi anh ấy cười với tôi. Hóa ra tôi không phải người được đối xử đặc biệt.
Vì tự ti, tôi còn không thèm tranh thủ, tôi đã buông bỏ.

Đến bây giờ đã hơn năm năm, tôi vô tâm đã sớm quên dáng vẻ của anh, ngay cả tên cũng quên.

Thật sự không hợp lẽ thường.

“Mời cơm cũng được, nhưng không được ăn quá đắt, em không có tiền.”

Anh ấy nhíu mày, “Vậy xem ra chỉ có thể tự nấu.”

“Tự nấu?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play