Hai người đứng đối mặt với nhau,
thân hình cao lớn và đôi chân thon dài của Nghiêm Túc vẫn làm cho Chu Tiếu Tiếu
có một loại cảm giác như bị áp bức bao trùm lên. Đặc biệt là Chu Tiếu Tiếu vừa
mới giả vờ bị bệnh trông rất chân thực, ho khan nhiều lần y như là bản thân
thật sự bị bệnh, bây giờ lại cảm thấy vô cùng áy náy.
Thấy Nghiêm Túc không nói gì, Chu
Tiếu Tiếu cẩn thận đan chéo hai tay, vuốt dọc từ trán xuống chóp mũi, chớp chớp
đôi mắt to tròn đầy mông lung, cố gắng làm ra vẻ chân thành một chút, trông như
là một chú mèo con phạm lỗi trốn sau móng vuốt rồi lén lút nhìn trộm xung
quanh.
Đối mặt với cô nhóc này, Nghiêm Túc
không có cách nào bắt bẻ cô được. Anh thật sự muốn gõ vào trán cô một cái, giả
vờ ốm để trốn học, cô đang nghĩ cái gì vậy? Nhưng mà anh đã kìm lại được, rốt
cuộc cũng chỉ đưa tay ấn mạnh vào vành chiếc mũ có logo lớn trên cái đầu nhỏ
của cô, rồi tha cho cô.
Nghe thấy tiếng thở dài bất đắc dĩ
của Nghiêm Túc, Chu Tiếu Tiếu lại to gan hơn, khoa trương đưa tay che cái mũ
của mình: "Ôi! Đau quá! Anh vừa cưỡng chế thi hành pháp luật đó! Vậy nên
mọi thứ trong quá khứ đều bị xóa sạch nhé! Từ nay về sau chúng ta thanh toán
sạch sẽ rồi nha!"
Sau đó, cô cố gắng ra vẻ đáng thương
để thăm dò: "Anh đừng nói với anh trai em, có được không?"
Đối với yêu cầu này, Nghiêm Túc
không nói gì cả, chỉ hỏi: "Em trốn học môn vi - tích phân chỉ để làm việc
cho một cửa hàng thức ăn nhanh à?"
Chu Tiếu Tiếu gật đầu như gà mổ
thóc, trong nháy mắt cảm th� ......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).