Chu Vũ Thiên hồi tưởng về những hồi
ức trong quá khứ đầy hào hùng của anh ấy, đến khi đoạn hồi ức gần kết thúc, một
người liên quan khác là Nghiêm Túc đi xuống cầu thang, tiếng đẩy cửa két két
khiến cho Chu Tiếu Tiếu và Tưởng Đồng phải quay đầu nhìn lại.
"Cậu cũng tới à, không phải các
cậu là năm thứ năm đại học nên phải đi thực tập rồi sao?" Tưởng Đồng kinh
ngạc hỏi.
Nghiêm Túc nhìn bọn họ đứng dưới cờ
thi đua, liền biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, anh trả lời: "Hôm nay là
thứ bảy." Cho nên anh nói Chu Vũ Thiên có đôi khi gặp phải chuyện lớn vẫn
là rất đáng tin cậy, ví dụ như việc anh ấy đưa Chu Tiếu Tiếu tới đây, cố ý chọn
bảy giờ tối thứ sáu, chuyến bay xuất phát đi Mỹ cũng là chuyến bay vào tối chủ
nhật, cho dù có đi tiễn cũng sẽ không làm việc thực tập của Nghiêm Túc bị chậm
trễ thời gian.
"Ồ!" Nghe Nghiêm Túc nói
hôm nay là thứ bảy, Tưởng Đồng đưa tay vỗ vỗ trán mình, phần tử bạo lực này
đúng là danh bất hư truyền, vỗ một cái đã khiến trán mình ửng đỏ: "Tớ chuẩn
bị cho thi đấu đến lú lẫn luôn rồi."
Có điều, nghĩ đến việc Nghiêm Túc là
đi theo Chu Vũ Thiên cùng nhau tới, ánh mắt Tưởng Đồng sáng lên, trong ánh sáng
này lộ ra chút vui sướng, còn lộ ra một chút phấn khích, làm cho Chu Vũ Thiên
không rét mà run.
Anh biết cô nàng bạo lực này đang
tính toán làm gì rồi, to tiếng nói: "Đừng dạy hư Tiếu Tiếu của chúng
tớ!"
Tưởng Đồng liếc mắt một cái, kéo tay
Chu Tiếu Tiếu chạy về phía dãy tủ sát tường, giọng điệu thần thần bí bí nói:
"Tiếu Tiếu, chị nói em nghe, bảo vật của câu lạc bộ chúng ta không phải là
lá cờ hiệu bị rách kia, mà là bốn trang giấy Tân Hoả tương truyền* mà chị cẩn thận bảo tồn đây này!"
*Tân Hoả tương truyền: Củi đốt hết ngọn này đến ngọn khác
không bao giờ tắt. Nó là phép ẩn dụ cho sự truyền đạt kiến thức không ngừng,
hay sự kế thừa vô tận chủng tộc, huyết thống và văn hóa. Chu Tiếu Tiếu không hiểu ra sao,
nhận lấy một tập tài liệu mà Tưởng Đồng lấy từ trong ngăn tủ ra, bên trong là
bốn trang giấy, giấy đã hơi bị mài mòn, còn đầy nếp nhăn, được Tưởng Đồng coi
như bảo bối đặt từng trang của tập tài liệu ở bên trong túi trong suốt. Chu
Tiếu Tiếu mở ra xem, chỉ là loại giấy A4 phổ thông, bên trên được in bảng biểu,
phía trên cùng dùng bút máy viết bốn chữ "Danh sách thành viên", kiểu
chữ mạnh mẽ có lực, ngòi bút sắc bén, nét bút từng nét từng nét một có loại cảm
giác mạnh mẽ, lại trôi chảy lưu loát.
"Chữ viết rất đẹp, từng luyện
chữ rồi nhỉ? Hiện tại rất hiếm khi thấy còn có người dùng bút máy." Chu
Tiếu Tiếu lật qua trang thứ hai, cũng là danh sách thành viên, những thông tin
của học sinh ở phía dưới nhìn qua cũng là của cùng một người viết, lật qua bốn
trang giấy, đều rất chỉnh tề và đẹp mắt, chỉ là hai trang cuối cùng, số lượng
thành viên tương đối ít một chút, chỗ trống khá nhiều.
"Đây đâu phải trọng điểm!"
Tưởng Đồng sốt ruột chỉ vào phần đánh dấu phía dưới bốn chữ danh sách thành
viên: "Em xem cái này đi!"
Chu Tiếu Tiếu lật từng trang một,
trang thứ nhất đánh dấu "Nam có nền tảng", trang thứ hai đánh dấu
"Nam không nền tảng", trang thứ ba đánh dấu "Nữ có nền
tảng", trang thứ tư đánh dấu "Nữ không nền tảng".
"Em lại xem cái này đi!"
Tưởng Đồng lật lại trang đầu tiên rồi chỉ vào, nam có nền tảng số một, họ tên
Nghiêm Túc. Nam có nền tảng số hai, họ tên Chu Vũ Thiên.
"Em xem sự chênh lệch về chiều
cao này đi!" Tưởng Đồng hưng phấn khoa tay múa chân, Nghiêm Túc cao hơn
Chu Vũ Thiên nửa cái đầu, Tưởng Đồng vui vẻ vẽ ra từ ngữ trọng điểm cho Chu
Tiếu Tiếu: "Số một, có nền tảng, thiếu chiều cao!"
"Phụt." Chu Tiếu Tiếu bị
Tưởng Đồng chọc cho không nhịn được mà cười ra tiếng, lại sợ anh cô và Nghiêm
Túc không vui khi bị đùa giỡn như vậy, đành phải mím môi lén cười.
Chu Vũ Thiên đã hơi tức giận, đưa
tay giật lấy tập tài liệu kia, thế nhưng anh ấy vốn đánh không thắng tuyển thủ
chuyên nghiệp là Tưởng Đồng, càng miễn bàn anh không dám thực sự động thủ với
Tưởng Đồng, tức giận đến mức trợn trắng mắt, cô nàng bạo lực này chính là một
người có mắt như mù vậy! Xem anh đi Mỹ rồi, còn có ai tới đây cho cô bắt nạt
nữa không!
Tưởng Đồng ném tập tài liệu vào lòng
Chu Tiếu Tiếu, đi cấu véo chơi đùa với Chu Vũ Thiên.
Chu Tiếu Tiếu ở cạnh đệm lót trên
đất xem hai người kia đùa giỡn, cô đoán Chu Vũ Thiên cũng chưa chắc là bị Tưởng
Đồng đùa giỡn chọc giận, bình thường anh ấy rất thích nói đùa, lúc bị trêu chọc
cũng rất hào phóng. Phần lớn đại khái là Chu Vũ Thiên muốn đi nước ngoài, có
chút tâm tư, nói hay không nói đều rất hay lo nghĩ, người nên tiếp thu không
tiếp thu được, càng thêm phiền não.
Nghiêm Túc đứng bên cạnh Chu Tiếu
Tiếu, rút tập tài liệu ra lật xem, cũng không tiện tay xé cái gì, nhìn qua cũng
không tức giận. Anh nghiêm trang giải thích cho Chu Tiếu Tiếu: "Thứ nhất,
hàng năm tân sinh viên nhập học tới báo danh, đều là để cho bọn họ tự mình
viết, có vài chữ viết không dễ nhận dạng, cho nên thống nhất đánh số để thuận
tiện nhập vào. Thứ hai, việc phân biệt giới tính trong câu lạc bộ thể thao rất
quan trọng. Thứ ba, phân biệt có nền tảng hay không để sắp xếp giáo viên huấn
luyện cũng rất quan trọng. Nam giới, có nền tảng, cộng thêm việc đánh số, chỉ
là viết tắt mà thôi. Cho nên, những lời nói kia của Tưởng Đồng chỉ là trò đùa
nhàm chán, không cần để ý tới."
Nghe được Nghiêm Túc giải thích từng
chút một, cuối cùng còn tổng kết lại, Chu Tiếu Tiếu liền thấy ủ rũ, cảm thấy
Nghiêm Túc quả nhiên là danh bất hư truyền. Chu Vũ Thiên từng nói, lúc Nghiêm
Túc còn ở trong ký túc xá, gặp phải bạn cùng phòng muốn trốn học nhờ anh hỗ
trợ, anh ấy có thể đứng ở bên cạnh tỉ mỉ giảng đạo lý, nói tới khi người ta
ngoan ngoãn buông bỏ cuộc chơi, sau đó đi học tiết chuyên ngành.
Nghiêm Túc vừa giải thích, vừa thuận
tay đặt tập tài liệu kia của Tưởng Đồng vào trong ngăn tủ, đối với những trò
đùa của Tưởng Đồng, anh liền áp dụng thái độ thấy nhưng không thể trách, xử lý
qua loa là được. Cho nên nếu Chu Vũ Thiên không có ở đây, Tưởng Đồng cũng sẽ
không một mình đùa giỡn Nghiêm Túc, cô nói Nghiêm Túc thật sự rất vô vị, hoàn
toàn không thú vị bằng phản ứng xù lông của Chu Vũ Thiên.
"Chữ kia là anh viết sao?"
Nghe những lời Nghiêm Túc vừa nói, Chu Tiếu Tiếu đi bên cạnh ngửa đầu hỏi anh.
"Phải." Nghiêm Túc gật
đầu, chuyển lời sang chủ đề chính: "Em cần ít nhất sáu tín chỉ ngoại khóa,
bây giờ Tưởng Đồng là trưởng nhóm câu lạc bộ ở đây, Chu Vũ Thiên dẫn em tới đây
hẳn là nhờ cô ấy quan tâm em một chút, em có thể đăng ký ở đây đủ sáu học kỳ trong
ba năm là đủ rồi. Nếu em có hứng thú khác, cũng có thể xem lại sau khi khai
giảng, anh đề nghị em nhất định nên học hết các môn ngoại khoá trước năm
tư."
"Được, vậy em sẽ báo danh ở
đây." Chu Tiếu Tiếu ngoan ngoãn gật đầu, tóc đuôi ngựa buộc lỏng sau đầu
theo động tác lắc lư lắc lư, đuôi tóc nhẹ nhàng vẽ lên một đường cong nho nhỏ.
"Ừ." Nghe Chu Tiếu Tiếu
trả lời, Nghiêm Túc rút một tờ báo danh mới ra cho Chu Tiếu Tiếu.
Chờ Chu Vũ Thiên và Tưởng Đồng kết
thúc đùa giỡn, Chu Tiếu Tiếu liền trở thành thành viên nữ mới không có nền tảng
số một.
Chu Vũ Thiên chật vật từ trên đệm
đứng lên, lau mồ hôi đầy trán, đưa tay ngăn Tưởng Đồng lại, la lớn: "Được
rồi được rồi, không đùa với cậu nữa. Chúng ta đưa Tiếu Tiếu đi dạo trường học,
cậu đi luyện tập trước đi, buổi tối nhớ tới ăn cá, cá của Tiếu Tiếu chúng tớ
làm rất ngon! Giúp cậu bổ não nữa!"
Bởi vì hai chữ bổ não, lại đổi lấy
một cú đấm vào lưng, nghe có vẻ lực đạo không nhẹ, khiến Chu Vũ Thiên đau đến
mức gào khóc vì không thể né được.
Một nhóm ba người từ sân vận động đi
ra, dùng hai chân đo đạc một lần nữa những nơi quan trọng trong sân trường rộng
lớn, ví dụ như chỉ cho Tiếu Tiếu chỗ ký túc xá của tân sinh viên, nói cho cô biết
căn tin này có món sở trường gì, còn có muốn đến thư viện phải tới sớm chiếm
chỗ.
Đến giờ cơm tối, Tưởng Đồng rất quen
thuộc tìm tới, thán phục khen ngợi tay nghề của Chu Tiếu Tiếu, sau khi quét
sạch bữa cơm, cô nhận lấy cây gậy từ Mộ Viễn Dương, bay lên đạp một cước vào
Chu Vũ Thiên đang ngồi phơi thây trên sô pha chơi game: "Không biết xấu hổ
sao! Mau đi rửa chén đi! Em gái hiền lành như vậy sau này sẽ thuộc về tớ!"
Chủ nhật ngày hôm sau, ban ngày
Nghiêm Túc ngược lại không tiếp khách nữa, anh im lặng ở nhà vẽ tranh. Hôm nay
Chu Vũ Thiên mang theo Chu Tiếu Tiếu đi gặp người mà anh ấy cũng không quen
biết, là đàn anh trực hệ nghiên cứu sinh chuyên ngành thương mại quốc tế của
Chu Tiếu Tiếu.
Trước khi ra cửa, Chu Vũ Thiên còn
dặn Chu Tiếu Tiếu cầm theo cả sổ ghi chép và bút, cả đoạn đường cứ lải nhải dài
dòng: "Trường học bây giờ là tự chủ chọn tiết, tranh tiết như thế nào,
chọn giáo viên nào, lúc nào học là tốt nhất, vân vân nơi này còn có rất nhiều
cách thức, bọn anh cũng không rõ về ngành thương mại quốc tế lắm, một lát nữa
em có vấn đề gì cứ hỏi Trương Dương hết đi, nhớ kỹ, phải vắt kiệt những gì cậu
ta biết mới thôi!"
Giống hôm qua, đến giờ cơm, Trương
Dương cũng tới bên này để dùng bữa do Chu Tiếu Tiếu tự tay nấu nướng một bữa
tiệc lớn, ăn đến khi miệng đầy dầu mỡ, ưỡn bụng no căng rồi vỗ ngực: "Đàn
em về sau có việc gì thì cứ việc tìm anh!"
Nghiêm Túc nhìn một chút, tính toán
đâu ra đấy, Chu Vũ Thiên từ việc dàn xếp đưa Chu Tiếu Tiếu đến nơi này, đến khi
khởi hành bay đi Mỹ, ở giữa cùng lắm chỉ có hai ngày mà thôi. Trong hai ngày
này, Chu Vũ Thiên tìm những người bạn mà mình quen biết, lại còn tốt bụng nhất
trong trường đại học của mình, những người mà sau này Chu Tiếu Tiếu có thể sẽ
cần tìm kiếm trợ giúp, những người có thể tìm được trong kì nghỉ hè nóng bức,
đều đưa theo Chu Tiếu Tiếu đi một vòng để làm quen.
Giống như là trước khi đi, mang theo
em gái tới bái một vòng bến tàu.
Đến tối chủ nhật, Chu Vũ Thiên vừa
thu dọn hành lý, vừa dặn dò Chu Tiếu Tiếu.
"Về sau câu lạc bộ của em có
chuyện, hoặc là bên nữ sinh có chuyện gì, chính là quan hệ của con gái trong ký
túc xá có lung tung lộn xộn cái gì ấy, những thứ kia anh cũng không hiểu nổi
đâu, em cứ tìm Tưởng Đồng nhé. Đừng thấy em gái giả của anh hung dữ, thật ra
con người ấy rất tốt, rất trượng nghĩa, còn có thể đánh nhau nữa!" Chu Vũ
Thiên ấn đầu Chu Tiếu Tiếu dặn dò, sau đó lại mang vẻ mặt ghét bỏ bổ sung một
câu: "Mấy lời mê sảng linh tinh của cậu ấy thì em nghe ít thôi."
"Vâng." Chu Tiếu Tiếu nhẹ
nhàng gật đầu.
"Về chuyên ngành thương mại
quốc tế, có vấn đề gì thì em cứ tìm Trương Dương, tên kia nhắc đến việc học là
hơi kinh sợ một chút, nhiều lắm là gần được cái học bổng hạng ba, nhưng cũng
hết cách, vào kì nghỉ hè, anh trai quen biết người cùng chuyên ngành đó với em
chỉ có cậu ta, chúng ta chấp nhận một chút vậy. Tốt xấu gì cậu ta cũng học đến
nghiên cứu sinh, chuyên ngành thương mại quốc tế từ trên xuống dưới cậu ta đều
biết hơn phân nửa, giáo viên thì thế nào, khóa học thế nào, hay những tin đồn
riêng tư không được phơi ra ngoài ánh sáng, cứ đi hỏi cậu ta nhé! Tên đó khá
nhiều chuyện đấy!"
"Vâng ạ." Chu Tiếu Tiếu
tiếp tục ngoan ngoãn gật đầu đáp ứng.
"Những chuyện bất bình khác thì
cứ tìm Nghiêm Túc, ngoại trừ ký túc xá nữ và chuyên ngành thương mại quốc tế,
những chuyện phiền toái khác cậu ấy đều có thể giải quyết được. Với cả cậu ấy
cũng đã thử qua tay nghề nấu nướng của em mấy ngày rồi, không cần sợ làm phiền
đến cậu ấy."
Lần này, Chu Vũ Thiên đưa tay xoa
loạn xạ một lúc, làm cho mái tóc dài của Chu Tiếu Tiếu rối tung, cô cũng không
giống như ngày đầu tiên ở nhà ga, nhảy dựng lên phản kháng, ngay cả lúm đồng
tiền nhợt nhạt bên môi cũng chứa một chút ảm đạm và ưu thương ly biệt. Bởi vì
đây là mấy giờ cuối cùng Chu Vũ Thiên ở trong nước, buổi tối anh ấy sẽ khởi
hành bay sang Mỹ.
Lúc Chu Vũ Thiên nói lời này cũng
không phải nói sau lưng Nghiêm Túc, không phải là anh đang đứng ở phòng khách
nhà của Nghiêm Túc sao? Vốn dĩ là do anh cảm thấy Nghiêm Túc đáng tin hơn một
chút, đối mặt với hiện trường phạm tội thật sự còn có thể suy nghĩ thấu đáo,
nhờ anh ấy chiếu cố Tiếu Tiếu là yên tâm
nhất.
Chu Vũ Thiên ngồi ở trên va li hành
lý, dùng sức đè lại cái va li đang muốn tràn ra, kéo khóa kỹ lại, suy nghĩ một
chút lại bổ sung nói: "Đúng rồi Tiếu Tiếu, em giúp anh nhìn xem anh có bỏ
quên lại cái gì bên phía nhà Mộ Viễn Dương hay không nhé."
Chu Tiếu Tiếu đáp một tiếng, xoay
người đi ra ngoài.
Chờ Chu Tiếu Tiếu ra khỏi cửa, Chu
Vũ Thiên đứng lên, lưu luyến đứng bên cạnh vỗ vỗ hai va li hành lý lớn đã sắp
xếp xong, vươn tay phải đụng vào vai Nghiêm Túc, thở dài: "Lời cảm ơn cậu
sẽ không nói nữa, Tiếu Tiếu kỳ thật rất ngoan, đặc biệt bớt việc, sẽ không làm
phiền đến cậu thường xuyên đâu. Tớ chỉ nhờ vả một tiếng, nếu thật sự có việc gì
thì cậu giúp em ấy một chút."
Nghiêm Túc gật đầu đồng ý, thoáng do
dự một lát, nhưng vẫn thấp giọng hỏi một câu: "Chu Tiếu Tiếu, em ấy... là
em gái ruột của cậu sao?"
"Khụ! Khụ khụ……" Chu Vũ
Thiên bị câu hỏi của Nghiêm Túc rơi xuống đầu, suýt chút nữa thì khiến anh bị
sặc, ho một hồi lâu mới bình tĩnh lại, câu nói đầu tiên đã làm lộ ra: "Làm
sao mà cậu biết? Tiếu Tiếu nói cho cậu sao?"