Một câu không quan tâm, một câu anh yêu em, mặc kệ ba chữ
này đã được bao nhiêu đôi tình nhân lặp đi lặp lại bao nhiêu lần đi nữa, thậm
chí sến súa đến mức không chịu nổi, nhưng trong lòng Chu Tiếu Tiếu, nó không
thể nào so sánh với những lời Nghiêm Túc nói ra khi nhìn chằm chằm vào cô, cùng
cô đối mặt giống như lúc này.
Cô buông bỏ tủi thân, khiến nước mắt tuôn rơi, cô vừa khát
khao lại vừa sợ hãi vươn hai tay ra ôm chầm lấy người bạn trai này, sau hàng
trăm ngày, hàng ngàn đêm, cuối cùng vẫn thuộc về một mình Chu Tiếu Tiếu, mặc kệ
người đến người đi, cô vẫn ở sân bay gào khóc, khóc đến mức làm cho người khác
ngạc nhiên, khóc đến mức làm cho Nghiêm Túc đau lòng.
"Em xem em có ngốc hay không?" Nghiêm Túc vỗ về
gáy cô, thuận theo sợi tóc đen nhánh rơi lả tả trên vai, vỗ nhẹ lưng cô rồi
nói: "Sau này phải học cách ích kỷ một chút, biết không?"
Chu Tiếu Tiếu cọ cọ vào áo khoác của anh, khóc lớn hơn, vừa
khóc vừa lắc đầu. Thật ra những trở ngại kia vẫn còn tồn tại ở con đường phía
trước. Cô sợ ba mẹ của Nghiêm Túc sẽ không hài lòng về cô, sợ người cha ruột sẽ
liên lụy mình, sợ đứa bé sinh ra sẽ không khỏe mạnh, những nỗi sợ này, sẽ không
vì lời ngon tiếng ngọt của Nghiêm Túc mà biến mất trong tương lai của cô.
Thậm chí cái cô sợ nhất, vẫn là sau này Nghiêm Túc sẽ bị cô
liên lụy, tình cảm của cả hai dần dần bị mài mòn, rồi bắt đầu bất mãn với nhau,
cuối cùng sẽ sinh lòng chán ghét.
Nhưng câu nói anh yêu em này lại là câu nói êm tai đến mức
làm cho người ta sẵn sàng rối trí, sẵn sàng lừa mình dối người để đắm chìm trong
sự liên kết của hai trái tim tại giờ phút này, cho dù chỉ là tình yêu thoáng
qua, cho dù sẽ không trường tồn theo thời gian.
Chu Tiếu Tiếu cũng không biết mình lấy đâu ra nhiều nước mắt
như vậy, khóc đến mức ướt cả áo ngoài của Nghiêm Túc, khóc đến mức mắt mũi đều
đỏ bừng, sau đó dưới sự an ủi của Nghiêm Túc, cô mới từ từ ngừng khóc, nhưng
vẫn không chịu ngẩng đầu. Cô cảm thấy mình bây giờ rất xấu xí nên không muốn
nhìn Nghiêm Túc.
Nào có ai mong muốn, sau hơn một nghìn ngày đêm chia cách,
cái nhìn đầu tiên với "bạn trai cũ" lại là bộ dáng chật vật như vậy
chứ.
Nhưng Nghiêm Túc đã chờ đợi lâu như vậy, căn bản không hề để
ý, cũng chưa bao giờ quan tâm, anh nhớ cô đến nỗi trái tim lẫn xương cốt đều
phát đau, chỉ muốn ôm cô vào trong lồng ngực, giữ lấy đôi môi đỏ bừng của cô,
cướp đoạt tất cả hơi thở của cô. Những cảm xúc mềm mại, hơi thở quen thuộc, môi
lưỡi quấn quýt, khiến người ta điên cuồng.
Chỉ là lý trí của bọn họ nói cho họ biết nơi này là sân bay.
Đôi môi bị cướp đoạt một cách thô bạo rất nhanh đã trở nên
sưng đỏ giống như đôi mắt đã đỏ hoe vì khóc, Nghiêm Túc buông Chu Tiếu Tiếu đã
không thể hô hấp ra, nắm lấy tay cô, siết chặt bàn tay, đưa cô về nhà, trở về
nhà của bọn họ.
Đầu óc Chu Tiếu Tiếu đã thành một đống hỗn độn, quên mất
thật ra bản thân mình chẳng qua chỉ là đang trung chuyển mà thôi, cô quên mất
bảy giờ sau mình còn phải chuyển chuyến bay để rời đi, quên mất trước khi rơi
vào vòng tay của Nghiêm Túc, cô đang định đi lấy hành lý, cô chỉ biết phải đi
theo Nghiêm Túc, giữ chặt lấy tay anh, trở về nhà của bọn họ.
Mãi cho đến khi cô và Nghiêm Túc cùng nhau đứng trước cửa
nhà vô cùng quen thuộc, Chu Tiếu Tiếu mới phát hiện, cái đầu luôn luôn tỉnh táo
của Nghiêm Túc kia, khi nóng lên thì so với cô cũng chẳng khá hơn chút nào.
Hai người bọn họ … Không ai nhớ phải lấy hành lý…
Hoá ra chỉ có hai người bọn họ vội vã chạy từ sân bay về
nhà.
Nghiêm Túc chống tay lên khung cửa, có chút bực bội, cũng
may anh lúc nào cũng mang theo chìa khóa bên người, nếu không bây giờ ngay cả
nhà cũng không vào được, thật sự là hết chỗ nói. Anh đã gửi vận chuyển tận hai
vali hành lý lớn, lần này tài liệu dự án cho chuyến đi công tác xuyên quốc gia
này quá nhiều, nên lúc lên máy bay anh dứt khoát gửi tất cả hành lý đi, ngay cả
vali xách tay cũng không mang theo.
Lúc này đã gần ba giờ sáng, từ lúc chuyến bay nửa đêm hạ
cánh lăn qua lăn lại đến tận bây giờ, trên đường trở về, tâm trạng cũng dần dần
bình tĩnh lại, Chu Tiếu Tiếu không nhịn được ngáp một cái.
"Em nghỉ ngơi trước đi." Nghiêm Túc nhẹ nhàng hôn
lên đôi môi đỏ mọng của cô, cố gắng kiềm chế bản thân: "Anh đến sân bay
lấy hành lý."
Chu Tiếu Tiếu vốn định đi cùng anh, nhưng Nghiêm Túc lắc
đầu, nói: "Về cũng về rồi, em tắm rửa trước đi. Xe anh đang đỗ dưới lầu,
lái xe đến đó rất tiện."
Chu Tiếu Tiếu do dự một chút rồi gật đầu. Cô khóc thành ra
bộ dạng như vậy, quả thật không muốn gặp ai cả, chỉ muốn nhanh chóng sửa sang
lại vẻ chật vật của mình lúc này, tốt nhất là thừa dịp anh không ở đây mà hành
động, còn phải đắp mặt nạ nữa...
"Đưa hộ chiếu cho anh." Nghiêm Túc chặn ở cửa
chính, nhìn về phía Chu Tiếu Tiếu để lấy hộ chiếu.
Chu Tiếu Tiếu sửng sốt, cô cúi đầu, nhẹ giọng nói: "Em
sẽ không chạy đâu... Nhưng tiếp theo em còn phải đi tổng công ty một chuyến, em
chỉ là đang trung chuyển thôi..."
"Hành lý của em!" Nghiêm Túc tức giận lấy mu bàn
tay gõ nhẹ lên trán cô, ngẫm nghĩ một chút rồi b� ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.