Ba
năm yêu nhau ở khác đất nước, nói dài cũng dài, nói ngắn cũng là ngắn.
Trong
khoảng thời này, Nghiêm Túc chỉ về nước hai lần, mỗi lần cô đến đón anh ở sân
bay, Chu Tiếu Tiếu đều có thể trút hết không khí trong phổi của mình bằng những
cái ôm và nụ hôn mà không quan tâm đến ai khác khi họ gặp nhau. Mỗi lần cô
chuẩn bị tiễn anh lên máy bay, cô phải nhắc lại lời chia tay khó khăn và gượng
cười. Đếm ngày mong anh về và đếm ngày tiễn anh đi. Mỗi giây đều có giá trị,
mong muốn được ở bên nhau như cặp song sinh suốt 24 giờ một ngày.
Nói
tóm lại, chuyên ngành, thực tập, công việc, cuộc thi, Nghiêm Túc giống như một
con quay buộc trên lưng cô và nó không bao giờ thả lỏng, Chu Tiếu Tiếu không bỏ
cuộc, cô gái nhỏ từng trượt một lớp đến phát khóc, nay đã hoàn thành tín chỉ
của văn bằng kép, đạt hơn 600 điểm ở bậc 4 và bậc 6, hơn nữa còn làm việc bán
thời gian cho đến năm cuối để trả trước khoản vay sinh viên và được nhận vào
làm nghiên cứu sinh tại ngành Văn học Trung Quốc cổ đại mà cô ấy yêu thích.
Sau
khi trải qua hai đợt thi nghiên cứu sinh thành công, Chu Tiếu Tiếu đã hoàn
thành số tín chỉ của mình và không còn lớp học nên cô nộp đơn xin bảo vệ luận
án sớm, vượt qua suôn sẻ.
Sau
khi tin vui được công bố, Chu Tiếu Tiếu đếm ngược thời gian đến giây phút hạnh
phúc cuối cùng. Ở nhà đọc những cuốn sách yêu thích, nghiên cứu các món ăn phức
tạp, loay hoay trong căn bếp của Nghiêm Túc, đếm ngược chờ lễ tốt nghiệp, đếm
ngược chờ Nghiêm Túc quay trở lại.
Nhìn
thấy dòng chữ sáng lóa trước mắt, cô gửi cho Nghiêm Túc xem ngay lập tức.
Các
món ăn được hâm nóng lại và gửi một bức ảnh cho Nghiêm Túc chỉ bằng một cú nhấp
chuột.
Cô
biết rằng Nghiêm Túc có thể không nhìn thấy kịp thời, thậm chí còn không trả
lời tất cả tin nhắn, nhưng điều đó không ngăn cản được Chu Tiếu Tiếu muốn chia
sẻ mọi thứ với anh ấy.
Tuy
nhiên, lễ tốt nghiệp cuối khóa của Nghiêm Túc có thể nói là quá tải, nó đã vắt
kiệt hoàn toàn thời gian ngủ vốn đã ít ỏi của anh. Ngoài đồ án tốt nghiệp, anh
còn có một hạng mục kiến trúc với một nhóm năm người, đã đến hạn nộp bản vẽ
kế hoạch hoàn chỉnh, hơn nữa anh còn bí mật chuẩn bị một bất ngờ khi gặp lại
cho Chu Tiếu Tiếu, một thiết kế cho căn nhà mới.
Ngôi
nhà mà anh đã từng sống khi còn là sinh viên được thiết kế theo sở thích và
thói quen sống một mình của anh, mọi đồ đạc và sắp xếp trong không gian này đều
lấy anh làm trung tâm. Là một sinh viên, chỉ có một chút tiền lương thực tập và
học bổng, anh sẽ khó mà mua thêm một ngôi nhà khác, nhưng để thiết kế cho Chu
Tiếu Tiếu một căn phòng tân hôn dành riêng cho cô thì anh có thể làm được.
Thậm
chí, Nghiêm Túc đã hủy bỏ việc chạy bộ buổi sáng sau khi thức dậy lúc 5 giờ hàng
ngày, dựa vào cơ thể được tập luyện lâu năm của mình để chống đỡ khoảng thời
gian phải thức thâu đêm. Nhưng anh không nói với Chu Tiếu Tiếu, anh không có
thói quen than thở với bạn gái về sự mệt mỏi của mình. Chỉ là sẽ phản hồi tin
nhắn chậm hơn một chút, thỉnh thoảng bị lỡ một vài tin, anh cũng lơ là không
quan tâm đến cô một chút.
Khi
một người kiệt sức đến cùng cực, tất cả những suy nghĩ khác đều bị dồn nén đến
mức tối thiểu, không phải là không tồn tại mà là tạm thời bị giảm thiểu, cơ thể
chỉ có thể cung cấp cho những thứ cần thiết nhất, chẳng hạn như đói hoặc buồn
ngủ.
Ngoài
việc chìm vào giấc ngủ, không có ham muốn nào khác.
Và
khi một bên trong mối quan hệ yêu đương lại rảnh rỗi, sự chậm trễ đó sẽ được
phóng đại. Đã gửi tin nhắn, tại sao anh lại không trả lời? Tại sao anh lại
ngừng nói giữa chừng? Cho dù bây giờ anh có bận rộn đến mấy, sau đó anh lại
không nhớ đến nó sao? Vốn dĩ đã không
thể nhìn thấy khuôn mặt anh, bây giờ ngay cả giọng nói cũng không được nghe.
Trước đây sẽ có những cuộc hẹn ghi âm, nhưng bây giờ không còn nữa. Trước đây,
anh sẽ xem dự báo thời tiết rồi nhắc cô mặc thêm quần áo, mang theo ô, nhưng
bây giờ không còn nữa. Thỉnh thoảng anh nói mình bận việc gì, cô nghe không
hiểu gì hết. Khi anh đề cập đến những người bạn xung quanh anh, cô thậm chí
không biết họ là ai.
Chu
Tiếu Tiếu không phải kiểu người bốc đồng, cô không có cáu kỉnh với Nghiêm Túc,
nhưng khi nằm một mình trong căn phòng yên tĩnh, trong lòng cô không kìm được
một chút mất mát và hoảng sợ. Ba năm trôi qua, bọn họ chỉ gặp nhau hai lần,
Nghiêm Túc cũng chưa từng đề cập đến việc đưa cô ấy về gặp mặt ba mẹ.
Trước
đó, Nghiêm Túc thật lòng muốn đặt vé máy bay cho cô ấy để Chu Tiếu Tiếu có thể
đến dự lễ tốt nghiệp của anh cùng với ba mẹ anh ấy.
Khi
Chu Tiếu Tiếu nghe thấy đề nghị này, trước khi niềm vui kịp xuất hiện thì sự lo
lắng đã chiếm lấy toàn bộ cơ thể cô ấy. Cô ấy? Bay đến Mỹ cùng với ba mẹ của
Nghiêm Túc sao?
Ba
năm qua, anh chưa từng đưa cô về nhà, chẳng lẽ ba mẹ của Nghiêm Túc thực sự
không hài lòng với mình sao? Ba mẹ của Nghiêm Túc đều là giáo sư đại học, nghĩ
đến những gì ba của Chu Vũ Thiên đã từng nói v� ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.