Mối tình đầu khi còn
trẻ có lẽ là mối tình khó quên nhất.
Đối với Nghiêm Túc mà
nói, người này chính là Chu Tiếu Tiếu. Đối với Chu Tiếu Tiếu mà nói, người này
chính là Nghiêm Túc.
Nghiêm Túc chưa bao
giờ quên được khoảnh khắc lần đầu tiên anh gặp Chu Tiếu Tiếu. Sáu năm rưỡi
trước đây, vào một buổi tối giữa mùa hè ở sân ga.
Đó là một ngày thứ sáu
cuối tháng, mặc dù đồng hồ đã chỉ 18h30 chiều nhưng màn đêm của tháng 7 còn lâu
mới kéo đến, không khí vẫn còn nồng đượm những đợt nắng nóng của ban ngày.
Nghiêm Túc lái xe rất
điêu luyện, anh chạy vào bãi đậu xe dưới tầng hầm của nhà ga, sau khi tìm được
chỗ đậu xe xong, anh giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ, còn nửa tiếng nữa mới đến giờ
hẹn.
Mùa hè của mùa tốt
nghiệp dường như tràn ngập những phân cảnh chia tay, bởi vì Nghiêm Túc học
chuyên ngành kiến trúc 5 năm, tốt nghiệp muộn hơn những người khác một năm,
cũng vì lý do lái xe chuyên nghiệp mà trong mùa hè này, anh đã đi tới đi lui ở
sân bay và ga tàu hỏa rất nhiều lần, tiễn đưa nhiều bạn bè cùng lớp đi đến
nhiều nơi khác nhau sau khi tốt nghiệp.
Nhưng dù có chia tay
như thế nào cũng không thể thay đổi được cái nóng oi ả của mùa hè. Ánh nắng
chói chang trên đỉnh đầu chầm chậm rơi xuống, Nghiêm Túc đi theo số xe mà Chu
Vũ Thiên đã gửi cho anh từ trước, đến sân ga tìm một chỗ đứng, đợi xe đến để
đón người. Hai mươi phút sau, chuyến tàu mà anh chờ đợi cuối cùng cũng chậm rãi
đi vào ga với tiếng còi inh ỏi.
Đây đã là trạm cuối,
khi hành khách của toa tàu số 6 lần lượt xuống gần hết thì có một chàng trai
mặt vuông dễ thương kéo theo hai chiếc vali siêu to nhảy xuống xe lửa. Chu Vũ
Thiên vừa đi xuống liền nhìn thấy Nghiêm Túc, vẫy tay chào: “Ê! Nghiêm Túc!”
Sau đó giơ tay ra sau giới thiệu: “Đây là Chu Tiếu Tiếu. Em gái của tớ!”
Một cô gái nhỏ nhắn
kéo theo một chiếc vali nhỏ đi xuống từ phía sau Chu Vũ Thiên, nghiêng đầu,
vươn tay phải ra đùa giỡn với Nghiêm Túc, chào hỏi anh bằng một cách kỳ lạ,
giọng nói trong trẻo ngọt ngào: “Nghe danh của anh đã lâu, giống như sấm đánh
bên tai! Chào anh Nghiêm Túc ạ!”
Cô gái trẻ mười tám
tuổi dường như không bị ảnh hưởng bởi chuyến tàu dài đông đúc và vất vả, khuôn
mặt trắng trẻo, tươi tắn không hề nhìn thấy một chút mệt mỏi nào, nở nụ cười
đầy vui vẻ, giống như đang vẫy vẫy cái đuôi tinh nghịch, chiếc váy và mái tóc
dài bay lên khi cô nhảy hai ba bước xuống bậc thang tàu.
Cái nắng như thiêu đốt
đã dần biến thành ánh hoàng hôn rực rỡ theo thời gian, ánh hoàng hôn vàng óng
buông xuống người cô gái bé nhỏ này, như thể cái nóng của mùa hè đã được lọc
bớt đi bởi nụ cười hồn nhiên và đôi má lúm đồng tiền, còn có đôi lông mày cong
vút của cô. Tất cả những gì còn lại chỉ là hơi ấm khiến mọi người không khỏi
mỉm cười theo cô, suýt chút nữa làm lay động ánh mắt chờ đợi đã lâu của Nghiêm
Túc.
Nghiêm Túc vươn tay
nhận lấy hành lý trong tay Chu Tiếu Tiếu, gật đầu đáp lại: “Chào em.” Biểu cảm
và giọng nói đều nghiêm túc, hoàn toàn không nhìn ra được vừa rồi suýt chút nữa
anh đã bị nụ cười và cặp má lúm đồng tiền kia làm cho rung động.
“Chậc! Lần sau không nghe
lời con nhóc nhà em nữa đâu, ngồi ghế trên tàu cứng chết đi được!” Chu Vũ Thiên
đặt hai chiếc vali siêu lớn trên mặt đất, cuối cùng cũng rảnh tay, anh ôm đầu
Chu Tiếu Tiếu lắc lắc hai cái: “Đôi chân dài không có chỗ để duỗi ra của anh
sắp gãy luôn rồi! Ngồi xe lửa mười sáu tiếng đồng hồ quá là vô nhân tính mà!
Mệt mỏi quá đi mất!”
“Eo!” Chu Tiếu Tiếu
nhảy nhót phản đối, cố gắng cứu vớt kiểu tóc của mình khỏi nanh vuốt của anh
trai, vì thế không ngần ngại chọt vào chỗ đau của anh trai: “Ôi Thiên Thiên ơi,
anh lấy đâu ra đôi chân dài không có chỗ duỗi ra vậy? Trên báo cáo tốt nghiệp
của anh ghi rõ ràng là 174,5cm mà! Anh không biết xấu hổ sao?”
“Con bé này! Em có thể
xưng hô thân thiết hơn một chút không? Tại sao tên này là anh Nghiêm Túc, còn
anh lại là Thiên Thiên chứ?” Chu Vũ Thiên buông đầu em gái ra, phát hiện mái
tóc đã rối bù do phản ứng quá kịch liệt, anh vươn tay nắm lấy vai em gái lắc
lắc: “Gì mà gọi là anh Nghiêm Túc cơ! Buồn nôn quá đi mất! Gọi bằng tên đi!
Hoặc em gọi cậu ấy là Túc Túc cũng được!”
“À, vậy em chào anh
Túc Túc nhé ~” Bạn học Chu Tiếu Tiếu ngẩng đầu lên, ngoan ngoãn gọi Túc Túc
theo lời dạy của anh trai, vừa gọi vừa vui mừng, khóe môi nở một nụ cười không
chút sợ người lạ.
Nghiêm Túc bất lực,
đây quả nhiên là em gái ruột của Chu Vũ Thiên, đúng là một cặp đôi dở hơi. Anh
phớt lờ cái danh xưng Túc Túc đáng sợ này, sau đó cầm lấy một trong hai chiếc
vali size lớn dưới đất lên, vừa dẫn họ xuống bãi đậu xe dưới hầm, vừa cố gắng
chuyển chủ đề nói chuyện trở lại bình thường, anh hỏi: “Ăn tối chưa? Chưa ăn
thì tìm quán ăn đi.”
“Ăn ăn, ăn liền, hộp
cơm trên xe lửa không những đắt mà còn rất dở nữa.” Chu Vũ Thiên một tay kéo
một cái vali khác, một tay ôm em gái dặn dò: “Được rồi, Tiếu Tiếu à, trải
nghiệm cuộc sống một lần vậy là đủ rồi, sau này nghỉ đông hay nghỉ hè thì đặt
vé máy bay về đi, không đủ tiền thì cứ nói với anh. Mười sáu tiếng đồng hồ thật
sự lâu lắm, số tiền ít ỏi tiết kiệm được từ việc ngồi ghế cũng chẳng đáng bao
nhiêu, em nhìn đôi chân dài này của anh đi, thật sự sắp gãy mất rồi!”
“Vâng vâng vâng, vất
vả cho anh rồi, đôi chân dài 174,5cm ạ!” Chu Tiếu Tiếu an ủi nghe vô cùng giả
dối.
“Con bé này, anh dạy
em nhá, đầu tiên em làm tròn 174,5cm thành 175cm, sau đó làm tròn 175cm thành
180cm, em nói xem, có phải là không có chỗ để đôi chân dài của anh duỗi ra
không?” Người rất giỏi toán - Chu Vũ Thiên đang tận tâm dạy dỗ em gái mình.
“Sao anh không làm
tròn 180cm lên 2 mét luôn đi?” Chu Tiếu Tiếu đưa ra một lời chế giễu sâu sắc
với anh trai cô.
Nghiêm Túc đang đi
trước, nghe hai anh em họ đấu võ mồm phía sau suốt quãng đường cho đến bãi đậu
xe. Lần này Nghiêm Túc đến đây đón hai người, một mặt là tiễn Chu Vũ Thiên, còn
mặt khác là Chu Vũ Thiên nhờ anh chăm sóc Chu Tiếu Tiếu vừa bước chân vào đại
học.
Hè năm nay, Chu Vũ
Thiên sẽ bay sang Mỹ học thạc sĩ, vừa hay em gái Chu Tiếu Tiếu năm nay trúng
tuyển vào trường đại học của anh, vì vậy trước khi bước sang cuối tháng 7, anh
đã đưa em gái đến đây sinh sống, để cho cô làm quen thích nghi với trường mới,
sau đó anh ấy mới bay sang Mỹ học thạc sĩ.
Khi đến bãi đậu xe
dưới tầng hầm, đặt vali vào trong cốp xe xong xuôi, Nghiêm Túc thuận tiện đưa
chìa khoá nhà của bọn Mộ Viễn Dương cho Chu Vũ Thiên, anh nói: “Bọn Mộ Viễn
Dương mới vừa bay tuần trước, nghe nói em gái cậu muốn đến đây trước, bây giờ
ký túc xá cho tân sinh viên cũng chưa có mở, hai người bọn cậu ở lại đó đi.”
“Oke, tí nữa tớ phải
gửi tin nhắn cảm ơn bọn họ mới được.” Chu Vũ Thiên cầm chìa khoá đưa cho Chu
Tiếu Tiếu, sẵn tiện nói cho cô biết về những nam sinh không ở trong ký túc xá
của trường: “Bọn họ muốn trốn tránh việc bị tắt đèn và ngắt mạng ấy mà! Thêm
việc thoát khỏi mấy đôi tất bẩn trong ký túc xá nữa! Vậy nên mới đốt tiền cho
tư bản đấy"
Chu Tiếu Tiếu cất chìa
khoá vào trong cặp, vừa cười vừa nghe những lời nói ba hoa của anh trai, cô
biết trong bốn năm đại học, Chu Vũ Thiên có không ít lần chơi game qua đêm ở
nhà đám người Mộ Viễn Dương.
Nhưng đối với Nghiêm
Túc, khi còn là sinh viên năm thứ hai đại học, anh đã sống ở bên ngoài, không
phải vì mục đích lướt Internet thâu đêm. Thói quen hàng ngày của anh đều đặn
một cách lạ thường, ngay cả khi bận rộn với việc học, anh vẫn đi ngủ lúc 11 giờ
và thức dậy lúc 4:30 sáng, không bao giờ thức khuya, môi trường sống xung quanh
anh rất sạch sẽ và ngăn nắp trật tự. Cho nên những việc trong ký túc xá như đeo
tai nghe gào rú chơi game suốt đêm, quần áo bẩn vứt lung tung và bát mì ăn liền
có thể được rửa vào nửa đêm thứ hai sau khi ăn xong, từng giây từng phút đều
đang khiêu chiến thần kinh của anh.
Bắt người khác phải
thay đổi cách sống trong môi trường tập thể là không được, vì vậy khi Nghiêm
Túc phát hiện đối diện phòng của bọn Mộ Viễn Dương có một ngôi nhà đang được
rao bán, anh đã quyết định mua một căn nhà ba phòng ngủ đối diện với cổng chính
của trường, sớm thoát khỏi cuộc sống ở ký túc xá, kịp thời bảo vệ tình bạn với
những người bạn cùng phòng.
Trên đường trở về
trường từ nhà ga, Chu Vũ Thiên luyến tiếc không muốn rời đi, giới thiệu qua lớp
kính xe cho Chu Tiếu Tiếu biết về thành phố nơi anh đã sống trong bốn năm đại
học, chẳng hạn như nhiều điểm tham quan lịch sử nổi tiếng, chẳng hạn như một số
tòa nhà mang tính biểu tượng xấu xí đến nỗi chúng nổi tiếng toàn quốc.
Tuy nhiên, khi xe chạy
qua những cửa hàng dọc con phố, điều mà anh giới thiệu nhiều nhất với Chu Tiếu
Tiếu là: “Ây! Vịt quay ở đây còn ngon hơn nhiều so với nhà hàng nổi tiếng nhất!
Da vịt tan chảy vào miệng như đường vậy!” “Ê em nhìn này, món sữa đông ở đây
thơm lắm!” “À đúng rồi, bên cạnh trường có một quán cá nướng, cá nướng cay và
cá nướng hành phi siêu ngon luôn!”
Về đến trường được nửa
đường, Chu Vũ Thiên ôm bụng than thở, ngã xuống ghế sau, trên mặt oán hận nhìn
Chu Tiếu Tiếu: “Tiếu Tiếu à, anh trai em hối hận rồi, hộp cơm trên tàu chẳng
được gọi là cơm gì hết, anh của em đói quá, anh muốn em làm thịt sườn kho tàu,
anh ngồi ghế với em mười sáu tiếng đồng hồ, đôi chân dài không có chỗ đặt của
anh cần được thịt sườn bổ sung Canxi.”
Chu Tiếu Tiếu còn chưa
kịp trả lời thì Nghiêm Túc đang lái xe đã trả lời: “Đừng có đòi hỏi nữa, đã 7
giờ rồi, tìm một quán ăn là được rồi.”
“Thịt sườn kho tàu của
Tiếu Tiếu là độc nhất vô nhị, tớ đến Mỹ rồi sẽ không được ăn nữa đâu.” Chu Vũ
Thiên trông mong nhìn em gái, ánh mắt đáng thương, anh nói thêm: “Ăn một bữa
thì ít đi một bữa!”
Chu Tiếu Tiếu bị giọng
nói đáng thương và ánh mắt của anh trai chọc cười, gật đầu đồng ý. Trên đường
về, Nghiêm Túc tìm một siêu thị tầm trung rồi dừng lại, Chu Tiếu Tiếu đã mua
nguyên liệu và các gia vị cho bữa ăn trong vòng mười phút.
Nghiêm Túc lại khởi
động xe rồi chạy đi, đợi đến khi ba người trở về khu mình ở thì màn đêm đã
buông xuống thành phố này, khu dân cư đối diện cổng trường đại học được bao phủ
bởi màu vàng của ánh đèn đường nên có chút mờ mờ.
“Ngày mai anh đưa em
đi tham quan trường.” Chu Vũ Thiên và Nghiêm Túc mang vali lên lầu, nhân tiện
nói với Chu Tiếu Tiếu đang chăm chú nhìn cổng trường đại học.
“Vâng!” Chu Tiếu Tiếu
cầm đồ mua trong siêu thị, xoay người lại đuổi theo bọn họ.
Nhà mà bọn họ ở tạm
của Mộ Viễn Dương đối diện với nhà của Nghiêm Túc ở lầu hai, tuy rằng nhà
Nghiêm Túc không đốt lửa, nhưng trong nhà Mộ Viễn Dương có đầy đủ dụng cụ làm
bếp. Bọn họ đã bay đi vào tuần trước, về cơ bản thì nhà bếp đã sạch sẽ và sẵn
sàng để sử dụng.
Nghiêm Túc giúp mang
hành lý đến phòng khách nhà Mộ Viễn Dương, quay về nhà mình rửa tay thu dọn đồ
đạc, sau đó lại gõ cửa đi qua.
Đối phương một mình
nấu bữa tối, cũng đã muộn rồi, Nghiêm Túc muốn qua hỏi xem có thể giúp được gì
không, nhưng khi Nghiêm Túc dựa vào trước cửa nhà bếp, cảnh tượng trước mắt
thật sự làm anh ngạc nhiên.
Kỹ thuật thái rau của
Chu Tiếu Tiếu rất thành thạo, thái rau rồi xào trong chảo, bếp trái thì đang
hầm sườn, còn bếp bên phải thì nấu một nồi mì cà chua trứng, nước canh đã sôi,
tắt bếp, rắc vào một ít hành lá thái nhỏ và một hai giọt dầu mè, nhấc nồi ra.
Bắp cải được rửa sạch cũng đã sẵn sàng, chỉ đợi đặt nồi mì xuống là có thể xào
được. Khi tất cả các món bên bếp phải đã được làm xong hết, món sườn hầm bên
trái cũng đã có thể bưng ra.
Cô bé vui vẻ mới 18
tuổi này giống như một tay già đời đã đắm mình trong căn bếp nhiều năm, tiến
hành các công việc rửa, cắt, hầm, nấu, cô còn thuận tay rửa sạch những chiếc
chén bát đã đụnng, cố gắng làm một bữa tối có đầy đủ thịt và rau trong thời
gian ngắn nhất, có thể nói là vô cùng gọn gàng ngăn nắp.
☆ Lúm đồng tiền trong
nhà bếp