Chu Tiếu Tiếu nhận được một cuộc
điện thoại, đối với cô ấy mà nói, những ngày tháng tương đối bình yên, thư thái
mà ngắn ngủi, cùng với trận tuyết đầu tiên của mùa đông ở thành phố này đã biến
mất không một dấu vết sau cuộc gọi đó.
Cô nhóc trốn học Chu Tiếu Tiếu chứng
nào tật nấy lại xuất hiện khắp nơi. Dù sao, thời khoá biểu của cô ấy bắt đầu từ
đầu học kì là tuỳ vào mức độ khó dễ của việc trốn học để sắp xếp. Giáo viên
giảng bài đều không phải dạng có trách nhiệm như thế, đương nhiên cũng không
quan tâm trên lớp có cô ấy hay không. Trừ mấy lần Nghiêm Túc dạy thay, cũng
không ai nhiều chuyện đến mức chạy tới chạy lui kéo cô ấy về học.
Mỗi ngày vào lúc 6 giờ sáng, ký túc
xá của học sinh vừa mở, Chu Tiếu Tiếu ôm một túi bánh quy là bữa sáng trên
đường, mặc một chiếc áo khoác thật dày, từ việc được bao bọc trong hơi ấm của
hệ thống lò sưởi, cô lao vào buổi sáng mùa đông lúc đèn đường còn mờ nhạt. Cô
ấy còn nhớ Nghiêm Túc sẽ đi chạy bộ vào buổi sáng, cho dù lúc đó gió đông có
lạnh cứng người thì vẫn kiên trì tập luyện, vậy nên đã cố ý tránh sân vận động.
Cho đến 11 giờ tối, dưới lời thúc
giục của dì quản ký túc xá, Chu Tiếu Tiếu mới vội vã trở về với khuôn mặt mệt
mỏi trước thời hạn đóng cửa của ký túc xá. Đừng nói đến cái gì mà bài tập, cái
gì mà ôn tập, càng không phải nói đến việc học bù những bài đã lỡ, Chu Tiếu
Tiếu thậm chí còn không theo kịp thời gian mở cửa của nhà tắm.
Đứng tại nơi lò sửa ấm áp của ký túc
xá, cô ra sức thở dốc, rồi lại duỗi tay ra ra sức véo má của chính mình, uống
một ngụm nước nóng, Chu Tiếu Tiếu mới cảm thấy chân tay tê cóng và bộ não mệt
mỏi tê liệt của mình sống lại, có thể trở lại với nụ cười thoải mái nhẹ nhõm.
“Cảm ơn mọi người nhé!” Chu Tiếu
Tiếu tìm kiếm và lấy đi bốn chiếc bình giữ nhiệt, định dọn dẹp sửa sang một
chút.
“Tớ giúp cậu cầm hai chiếc bges!”
Trần Lạc từ giường tầng trên leo xuống, giúp Chu Tiếu Tiếu cầm hai chiếc bình
giữ nhiệt, cùng nhau đi đến phòng nước, vừa đi cô vừa nhìn xuống cái bóng đen
nặng trĩu của Chu Tiếu Tiếu, ngay cả nụ cười cũng không thể che đậy đi sự mệt
mỏi đang bủa vây trên cơ thể, không nhịn được mà hỏi một cách ngập ngừng: “Con
người học trưởng khá tốt, gia cảnh cũng không tồi, cũng chỉ là mười nghìn nhân
dân tệ thôi, cậu nên nói học trưởng giúp đỡ trước thử xem?”
“Cậu đừng nói linh tinh nữa, nói với
anh ấy làm gì chứ, lại gây thêm phiền phức cho anh ấy.” ......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).