*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Đào Bách Chi làm bữa sáng cho Kinh Thời Mẫn xong liền đi học, Kinh Thời Mẫn ăn sáng, dọn dẹp một chút đúng lúc tài xế về đưa anh đi làm, ngồi trên xe một lúc anh đã ngủ được một giấc ngắn. Đến công ty, Dư Chước ngửi được mùi trà gừng nồng nặc trên người Kinh Thời Mẫn, yên lặng nhích sang chỗ khác: “Tiên sinh, đây là báo cáo phòng tài vụ mới nộp.”
“Biết rồi… Hừm —” – Kinh Thời Mẫn duỗi người, cầm tài liệu lật qua mấy tờ, đọc lướt qua mấy giây, anh cảm giác cả người mình như không còn chút sức lực nào, anh chống cằm ngồi thất thần.
Buổi sáng làm lâu quá… Buồn ngủ muốn chết…
“Anh không đi làm việc à?” – Dư Chước lúc ẩn lúc hiện xung quanh Kinh Thời Mẫn, cứ như có thứ gì đó kỳ lạ dính trên người anh vậy. Anh đã thay quần áo rồi mà, chắc là sẽ không bị nhìn ra có gì bất thường…
“Tiên sinh…” – Dư Chước đi một vòng quanh Kinh Thời Mẫn: “Có phải ngài béo hơn không?”
“?” – Kinh Thời Mẫn nhéo nhéo mặt mình, đúng là dạo này anh ăn hơi nhiều thật, bởi vì Bé Gấu Ngốc nấu ăn quá giỏi, ngày nào cũng làm đa dạng các món khác nhau khiến anh muốn thử tất cả các món của cậu, nghĩ đến đây, anh đắc ý nói: “Béo vì hạnh phúc.”
“… Không phải.” – Dư Chước nghĩ nghĩ: “Omega mang thai sẽ bị k1ch thích vì pheromone, trên người sẽ luôn có hương vị của Alpha, so với khi đánh dấu hoàn toàn còn nồng nặc hơn nhiều, nhưng không có cảm giác xâm chiếm mãnh liệt như khi đánh dấu.”
“Bé Gấu Ngốc không có tính xâm chiếm, lúc nào cũng nhẹ nhẹ dịu dịu.”
“Đó là bởi vì, ngài là Omega của cậu ta.”
“……”
Anh hơi ngẩn ra, đúng là mấy tháng rồi anh chưa đến bệnh viện khám.
“Tiên sinh, hay là ngài đến bệnh viện kiểm tra thử xem?” – Dư Chước nhắc nhở anh.
……
“Không thể giữ đứa bé này được.” – Kinh Thời Mẫn nói với bác sĩ.
“… Tiên sinh, vẫn chưa bắt đầu kiểm tra, còn chưa biết ngài có mang thai hay không.” – Bác sĩ cầm hồ sơ bệnh án: “Có thể tháo khẩu trang và mũ không?”
“…À.”
Đầu tiên bác sĩ nhìn sắc mặt Kinh Thời Mẫn, bắt đầu dò hòi như bình thường: “Dạo này trạng thái cơ thể thế nào?”
“Khá tốt, ăn ngon ngủ ngon, nhưng mà ngủ hơi nhiều, tôi cảm giác tôi có thai.”
“Có tức ngực không?”
“Lúc ngủ em ấy hay ôm tôi… Thỉnh thoảng ngực hơi đau một chút, bác sĩ nói xem có phải tôi mang thai không?”
“Bắt đầu từ khi nào?”
“Cái này… Không rõ lắm, chắc là lâu rồi. Hai, ba tháng chắc là bắt đầu xuất hiện phản ứng mang thai rồi?”
“Đã thử que thử thai chưa?”
“…Chưa.” – Kinh Thời Mẫn nghĩ ngợi: “Không phải là que thử không chắc chắn sao?”
“Ừm… Nhưng tôi cho rằng tỷ lệ 98% là tỷ lệ khá chuẩn.” – Đối mặt với Omega hỏi một đằng trả lời một nẻo, mở mồm ra là không rời nổi chữ mang thai, bác sĩ cũng không biết phải làm sao.
“Đối tượng của anh đâu?”
“Em ấy đang đi học, là Alpha, cho nên tỷ lệ tôi mang thai rất cao.”
Bác sĩ cũng không quá ngạc nhiên khi nghe thấy Alpha còn đang đi học đã làm Omega có bầu, tiếp tục hỏi: “Tần suất sinh hoạt?”
“Hai ba ngày một lần… Có khi thành kết có khi không, cho nên tôi thấy tôi có thể đã có thai.” – Ví dụ như sáng nay không thành kết…
Tần suất này khiến bút trên tay bác sĩ nguệch một đường, giương mắt nhìn nhìn Kinh Thời Mẫn, cúi đầu nhìn sổ khám bệnh, lại nhìn nhìn bụng Kinh Thời Mẫn, cúi đầu viết mấy chữ.
Kinh Thời Mẫn không đi bệnh viện tư nhân mình từng đi mà đến khám ở bệnh viện gần công ty nhất, bác sĩ đưa cho anh một cái cốc nhỏ, nói anh lấy nước tiểu đi làm xét nghiệm rồi đợi kết quả.
Bé Gấu Ngốc vừa mới đi học, công ty vừa mới phất lên, bây giờ không phải là thời điểm thích hợp mang thai.
Hơn nữa, anh còn chưa hỏi ý kiến của Bé Gấu Ngốc nữa.
Nếu nói chuyện mang thai cho Đào Bách Chi, liệu em ấy có cảm thấy mình đang dùng đứa bé để uy hiếp em ấy không?
Hơn nữa, sức khỏe của anh còn chưa thể đón nhận một sinh mệnh mới.
Trong lúc nghĩ ngợi, cái cốc rơi vào bồn.
“…” Kinh Thời Mẫn duỗi tay về phía nó, nhưng vẫn không duỗi hẳn ra.
“Sao anh đi nhanh thế?”
“Rơi cốc.”
“……”
……
Đào Bách Chi về nhà còn xách theo một túi nilon.
Cậu đi về cùng Lâm Sương, từ trường đến nhà Lâm Sương sẽ đi qua nhà Kinh Thời Mẫn nên cậu ấy tiện đường đưa cậu về.
Vì là ngày khai giảng đầu tiên, các cửa hàng ngoài cổng trường đồng loạt mở cửa, từ đồ dùng sinh hoạt đến đồ dùng học tập đến đồ ăn đường phố, cái gì cũng có. Lâm Sương vừa nhìn đã thích quán nhỏ bán hạt dẻ rang đường, cậu ấy mua một túi hạt dẻ, bóc một hạt nhét vào miệng, còn khiêu khích hỏi Đào Bách Chi có biết làm không.
Đào Bách Chi dứt khoát mua một cân hạt dẻ sống về làm cho tiên sinh ăn.
“Tiên sinh, em về rồi.” – Đào Bách Chi thấy Kinh Thời Mẫn đang cuống quít cất thứ gì đó trong phòng làm việc, cậu tiến lên hôn hôn anh.
“Cưng à, mừng em về nhà.” – Kinh Thời Mẫn cọ cọ vào ngực Đào Bách Chi, trên người cậu có mùi Coca nhàn nhạt khiến anh thấy yên lòng.
Đào Bách Chi cũng là của anh.
“Em làm hạt dẻ rang đường cho anh ăn.” – Đào Bách Chi buông lỏng Kinh Thời Mẫn ra, vào phòng bếp. Hạt dẻ rửa sạch, dùng dao khía một đường giữa hạt dọc theo chiều dài, đặt vào bát sạch. Bỏ vài viên đường phèn vào chiếc nồi bên hợp tác gửi tới, thêm một thìa đường, một thìa dầu ăn, bật lửa nhỏ đun đến khi đường tan thì đổ hạt dẻ vào, thêm một lượng nước không quá hai phần ba lượng hạt dẻ. Đậy nắp lại, đun thêm khoảng mười phút, sau khi hạt dẻ chín mở vung, đợi nguội và thưởng thức.
Kinh Thời Mẫn ăn mấy hạt rồi lại nằm trong lòng Đào Bách Chi ngửi mùi của cậu.
“Tiên sinh… Làm sao vậy?” – Mặc dù cả ngày cậu không ở nhà nhưng lượng pheromone cậu phóng thích từ trước rất đủ dùng, cậu bóc một hạt dẻ đút cho Kinh Thời Mẫn ăn.
Kinh Thời Mẫn không mang thai, mà là sức khỏe của anh chuyển biến tốt đẹp, thích ăn thích ngủ là biểu hiện s1nh lý bình thường. Nhưng bác sĩ nói cho Kinh Thời Mẫn biết khả năng anh khỏi bệnh hẳn không cao, cũng may bây giờ anh không có gì khác thường so với các Omega khác.
Nói cách khác, kể từ nửa tháng trước, anh không cần dựa dẫm vào pheromone của Alpha nữa.
Sức khỏe của mình càng ngày càng tốt.
Bác sĩ còn nói, bởi vì độ xứng đôi rất cao nên Alpha của anh sẽ dần dần dính mùi của anh, đây là biểu hiện chiếm hữu bình thường của Omega đối với Alpha, nhưng có một vài Alpha sẽ áp pheromone của Omega xuống, phải để ý thật kỹ mới ngửi thấy được.
Nhưng bây giờ, dù trên bàn có một đ ĩa hạt dẻ thơm lừng, Kinh Thời Mẫn vẫn có thể ngửi được mùi hương của mình dính trên người Đào Bách Chi.
——
Tiểu kịch trường:
Lâm Sương: Cả một cân hạt dẻ, anh tớ ăn hết rồi?
Đào Bách Chi: Tớ cũng ăn.
Lâm Sương: Sao cậu không chừa cho tớ?
Đào Bách Chi: Cậu chỉ hỏi tớ có biết làm không thôi mà? Cậu có bảo cậu muốn ăn đâu.
Lâm Sương:……
Aizzz, Lâm Sương còn thảm hơn Bạch Hi ~~
糖炒板栗 hạt dẻ rang đường