Cố Ngữ Yên nhìn từng người từng người đang được đưa vào hang động, những người này là nô lệ được mua ở chợ đen mà Mị Tam đã nói nhỉ? Bọn người Lý Phùng muốn làm gì, đem nhiều người đến đây như vậy.
Vào rồi biết, Cố Ngữ Yên nắm bắt thời cơ, lẻn vào hang động, nàng phân phó Tiểu Hành đi báo tin cho Mị Tam, kêu hắn ẩn nấp bên ngoài đợi lệnh.
Lối vào hang động không quá sâu, dọc đường đi cứ cách hai mét thì có một ngọn đuốc, đi được một đoạn thì Cố Ngữ Yên trông thấy hai tên lính gác, xem ra là đến đúng nơi rồi.
Muốn biết sự tình thì buộc phải vào được bên trong.
Nàng để Tiểu Hắc đánh lạc hướng hai tên lính gác, muốn bắt được nhóc hồ ly đó bọn họ ít nhất phải lắp thêm hai cái chân nữa.
Cố Ngữ Yên nhanh chóng vào được bên trong, nàng men theo vách đá, cẩn thận từng bước.
Ngay lúc này có người đi đến, có vẻ là đi tuần tra, nàng nhanh chóng phi thân, dùng tư thế của spiderman bám trên vách đá.
Nàng nghe loáng thoáng được cái gì ma thú, thường nhân…đợi hai tên kia đi khuất nàng lại tiếp tục tiến vào.
Trước mắt nàng là hàng trăm lồ ng giam ma thú, nanh trư, hỏa xà, hắc lang, linh điểu…Gần chỗ Cố Ngữ Yên nhất là lồ ng giam một con Hỏa Hầu, nó nhìn thấy nàng, ánh mắt hiện lên sự cầu xin.
Những con ma thú này đều là bị bắt đến đây, chúng bị giam giữ.
Cố Ngữ Yên không biết Lý Phùng và Trương Triệu Khoan muốn làm gì, nàng không biết những ma thú ở đây sẽ đối diện với cái gì nhưng bọn chúng đều tỏ vẻ sợ hãi, nàng cảm nhận được sự tuyệt vọng bao trùm khắp nơi, mơ hồ còn có hơi thở chết chóc.
-“Cứu.”
Âm thanh rất khẽ nhưng Cố Ngữ Yên vẫn nhận ra được, là Hỏa Hầu, nó là Thánh Thú.
Nàng nhẹ nhàng tiến lại gần lồ ng giam Hỏa Hầu.
-“Cứu ta.”
Cố Ngữ Yên ra hiệu cho nó bình tĩnh, nàng nhẹ giọng.
-“Nói cho ta biết, vì sao ngươi bị giam ở đây, còn có những ma thú khác.”
-“Bọn ta đều là bị bắt đến, trong đám người vây bắt ta có một tên là thuần thú sư.
Ta không biết bọn chúng bắt nhiều ma thú như vậy làm gì nhưng mà có lần ta đã nhìn thấy một con hắc lang bị đưa vào phía trong…”
Nói đoạn Hỏa Hầu chỉ chỉ tay vào phía trong, Cố Ngữ Yên nhìn theo, là một cửa động khác.
Nó nói tiếp.
-“Lúc đưa ra chỉ còn lại thân thể không thấy phần đâu.”
Cố Ngữ Yên trầm mặt, bắt nhiều ma thú như vậy, còn có đưa rất nhiều người đến, chẳng lẽ bọn chúng…một ý nghĩa hiện lên trong đầu khiến nàng thoáng rùng mình.
-“Đưa ta ra khỏi đây, ngươi giúp ta về sau ta liền đi theo ngươi.” – Hỏa Hầu nói, giọng điệu khá gấp gáp.
Nhưng nó có đủ tự tin, dù sao bản thân cũng là thánh thú, lập khế ước với thánh thú, có ai mà không động tâm.
-“Ta sẽ đưa tất cả ra ngoài, không chỉ mình ngươi.
Nhưng trước tiên ta phải xem xét thêm một chút, ngươi nghĩ cách báo với tất cả ma thú ở đây, thời cơ đến ta sẽ thả tất cả ra.”
-“Hiện tại ngươi không định cứu ta?”
-“Bứt dây động rừng.”
Hỏa Hầu nhìn Cố Ngữ Yên, bây giờ ngoài tin tưởng nữ nhân trước mặt, nó cũng không còn con đường nào khác.
Lồ ng giam ở nơi này đều có chú thuật của thuần thú sư, ma thú không thể tự mình thoát ra.
-“Được.”
Hỏa Hầu gật đầu, miệng nó phát ra âm thanh khè khè…rất nhanh một con chuột từ trong hốc đá chui ra, bò đến trước lồ ng giam của Hỏa Hầu.
Sau khi nhận được tin tức từ Hỏa Hầu, con chuột nhanh chóng bò đến những lồ ng giam khác.
Con chuột đó là Thử Tinh, một loạt ma thú cấp thấp nhưng nếu chúng hợp thành đàn thì cũng không dễ ứng phó.
Dùng phương pháp này truyền tin đúng là rất thuận tiện.
Cố Ngữ Yên đến gần cửa động khi nãy Hỏa Hầu chỉ, mùi máu tươi nồng đậm xộc vào mũi, nàng nấp ở một góc khuất nhìn vào bên trong.
-“Cắt bỏ phần này...”
-“Chặt đi…”
-“Đem Màng Tơ thay thế…”
Tiếng nói ồn ồn của hai nam tử phát ra, Cố Ngữ Yên nghe câu được câu mất, nhưng nàng nhìn thấy, một cái chân người bị vứt trên đất, máu tươi nhiễm đỏ thành từng mảnh.
Thời khắc ánh mắt nàng chạm đến sinh vật đầu sói, mình người, bốn chi lại là đuôi rắn đang nằm bẹp ở một góc động, thì nàng đã chính thức xác định được trong hang động phía tây rừng Bích Lâm Sơn đang diễn ra cái gì.
Cố Ngữ Yên quả thật cảm thấy bội phục bọn người Lý Phùng rồi, đây không phải thế kỉ 21, rõ ràng khoa học không phát triển, vậy mà bọn chúng lại có thể đem phim kinh dị biến thành sự thật, người và ma thú cấy ghép với nhau, chắp vá, ghép nối từng bộ phận của người và ma thú.
Bọn chúng còn trực tiếp tiến hành trên người sống, so với sinh vật xấu xí mà bọn người này tạo ra thì chúng mới chính là những con quái vật, quát vật kinh tởm đội lốp con người.
Ngay lúc này, Cố Ngữ Yên cảm nhận được có người đang đến.
Tình thế cấp bách, nàng nhanh chóng tránh xa cửa động, muốn tìm đến một góc ẩn mình.
Đúng lúc đang loay hoay ẩn nấp thì một bóng dáng đột nhiên xuất hiện, nhanh như cắt kéo nàng vào ngách nhỏ, ban đầu nàng vẫn chưa nhìn rõ được diện mạo của người vừa xuất hiện, lúc nhận ra thì…là Lý Viễn.