Tiếng xôn xao bắt đầu nổi lên.
-“Nữ nhân đó là ai? Nàng ta thật xinh đẹp.”
-“Người không biết à, đó chính là Cố Ngữ Yên.”
-“Phế vật Cố gia???”
Quần chúng A nhanh chóng bịt lấy miệng quần chúng B.
-“Hiện tại không thể gọi là phế vật, ngươi không biết sao? Người ta đã là đệ tử nội môn của Thiên Trung viện, còn là Hội Phó Công Hội Luyện Đan sư, luyện đan sư ngũ phẩm đó.”
Quần chúng C tiếp lời.
-“Không chỉ vậy, nàng còn là nghĩa tôn nữ của Ngụy viện trưởng và Vô đại sư.”
-“Ồ, nói như vậy người nào lấy được nàng quả thật may mắn.”
-“Đúng đúng, vừa có Cố gia chống lưng, lại có quan hệ thân thiết với Thiên Trung viện và Công Hội Luyện Đan Sư.”
-“Ngươi nhìn ta xem, thấy thế nào?”
-“Haha, dựa vào ngươi, so với ta còn xấu hơn.”
-“Phải là nam nhân ưu tú, dung mạo xuất chúng như ta thì mới có cơ hội.”
-“Ta nhổ vào, ít nhất phải được như ta.”
…
Mộ Dung hắn cũng không có điếc, đệ muội nhà hắn bị người chú ý quá rồi, đúng là tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa, né được một tên lại dính một đám.
Hắn cúi người, ghé tai Cố Ngữ Yên thì thầm.
-“Chúng ta qua bên kia ngồi.”
Thế là Cố Ngữ Yên đến ngồi ở bàn ngay phía dưới chỗ Huyền Vương, đối diện nàng là ánh mắt đánh giá, soi moi của Mạc Lục Diệp.
Nàng đảo mắt một vòng, ngũ thúc ngồi cách nàng hai bàn, Cố Mỹ Ngọc và đôi biểu huynh song sinh của nàng cũng đến, ba người đều ngồi phía dưới, cách nàng cũng đến bảy bàn.
Xem ra vị trí chỗ ngồi vốn được bố trí sẵn, Mộ Dung kéo nàng đến đây, không biết là chiếm chỗ của ai nữa.
-“Cố muội.” - Trịnh Niên Tâm đ ến trước mặt Cố Ngữ Yên, chào hỏi.
Cố Ngữ Yên gật đầu, xem như đáp lại.
-“Chỗ này…” – Trịnh Niên Tâm tỏ vẻ ấp úng.
-“Là ta muốn nàng ấy ngồi đó, Trịnh quận chúa có ý kiến sao?” – Mộ Dung nhướng mày nói.
-“Không có, không có.” – Trịnh Niên Tâm xua tay.
Nàng ta nhìn Huyền Vương, nhún người thi lễ, kính cẩn nói.
-“Huyền Vương, chúc mừng sinh thần ngài.”
Mộ Dung gật đầu, Trịnh Niên Tâm thấy vậy thì nhanh chóng tìm chỗ, nàng ta đành đến bàn phía đối diện, ngay dưới bàn của Mạc Lục Diệp mà ngồi xuống.
Lúc này Cố Ngữ Yên mới để ý, từ vị trí của nàng nhìn lên trên một chút, chính là chỗ của Thái tử.
U là trời, biết vậy nàng không nên đến buổi tiệc sinh thần này, phiền phức không ít.
-“Sao vậy?”
Mộ Dung trông thấy bộ dạng thở dài ngao ngán của Cố Ngữ Yên thì mở miệng hỏi.
-“Người còn hỏi?” – Nàng trừng mắt.
Mộ Dung ngơ ngác, hắn đâu có làm gì sai???
-“Hoàng thượng giá đáo.”
-“Hoàng hậu giá đáo.”
Hoàng đế Mạc Ly quốc, Mạc Trạch Thiên, một thân hoàng bào vàng rực, khí thế oai nghiêm, cảm tưởng khiến người khác khiêng sợ.
Đi bên cạnh hoàng thượng là hoàng hậu Vũ Nghi, cả người hiện rõ vẻ uy nghi, đoan trang, không hổ danh mẫu nghi thiên hạ.
Toàn bộ người trong đại điện đều đứng dậy, cung kính hành lễ với hoàng thượng và hoàng hậu.
Mạc Trạch Thiên và Vũ Nghi đi đến vị trí chính tọa thì hướng mọi người phía dưới, vẫn là câu nói quen thuộc trong mấy bộ phim cổ trang Cố Ngữ Yên từng xem.
-“Chúng ái khanh miễn lễ, hôm nay là ngày vui, đại tiệc sinh thần của Huyền Vương, mọi người không cần câu nệ, không cần quá cung kính.”
-“Tạ hoàng thượng.”
Yến tiệc bắt đầu, các món sơn hào hải vị, nem công chả phượng được dọn lên.
Lúc này Cố Ngữ Yên mới có tinh thần hơn một chút, dù sao đồ ăn mỹ vị luôn khiến con người ta hạnh phúc.
Rượu cũng không tệ, có hương vị.
Tiếp theo đó là đến phần tặng quà sinh thần, về việc này Cố gia đã có chuẩn bị, Cố Ngữ Yên cũng không cần bận tâm, hơn nữa nàng biết rõ, Huyền Vương hiện tại cũng không phải Tiêu Huyền.
Yến tiệc tiến hành hơn một nửa thì Cố Ngữ Yên nhận được tin truyền âm từ Tiểu Hành.
-“Mỹ nữ chủ nhân, có biến rồi, trên núi có rất nhiều người.”
Cố Ngữ Yên gõ nhẹ tay lên bàn ba nhịp, Mộ Dung nghiêng đầu nhìn.
Nàng khẩu hình miệng, nói chữ “xuất”, hắn liền hiểu ý, Cố Ngữ Yên muốn xuất cung.
Thế là Huyền Vương liền thản nhiên tiễn mỹ nhân ra đến cửa cung trước ánh mắt kinh ngạc, hoài nghi, hoang mang, ghen tỵ, hoảng hốt, bất ngờ…vân vân và mây mây của mọi người.
Cố Ngữ Yên thở dài ngao ngán, biết vậy nàng nên tùy tiện lấy lí do trong người mệt mỏi báo với tiểu thúc, sau đó liền xin được hồi phủ.
Nói với tên Mộ Dung chỉ khiến chuyện càng thêm rắc rối.
Cổng hoàng cung.
-“ Ngươi mau quay lại vào trong đi.” – Cố Ngữ Yên hướng Mộ Dung nói.
-“Có chuyện gì xảy ra à??”
-“Không phải chuyện gì lớn, ta chỉ đi xem xét thôi.”
-“Được, nếu cần thiết thì liên lạc với Mị Tam.”
Cố Ngữ Yên gật đầu, rời khỏi hoàng cung.
Nếu nàng đoán không lầm thì ngoài chuyện ở rừng Bích Lâm Sơn thì chuyện giữa nàng và Huyền Vương ngày mai cũng sẽ thành vấn đề.
Thế nào tổ phụ và mấy vị thúc thúc cũng kéo nàng vào nghị sự phòng tra hỏi.
Còn có Mộc Nhiên, Mạc Chi Thành…thật là…haizzz
Cố Ngữ Yên dùng tốc độ nhanh nhất đến khu vực phía tây của Bích Lâm Sơn.
Tiểu Hành đang ẩn mình sau tán cây im lặng quan sát thấy Cố Ngữ Yên đến thì nhỏ giọng.
-“Chủ nhân, hôm nay không gặp quỷ, ta chỉ thấy bọn người này thôi.”
Bên dưới, Cố Ngữ Yên nhìn thoáng qua cũng đến trăm người đang bị áp giải, cưỡng chế đưa vào bên trong hang động.
Đứng trước cửa hang, chính là Lý Phùng, trên mặt hắn lộ ra nụ cười quỷ dị.