Đúng lúc tình hình nguy cấp ngàn cân treo sợi tóc, thanh đao của thành chủ Hoành Châu chỉ còn cách chiếc cổ của Mạc Chi Thành chưa đến một gang tay thì.
“Keng.”
Tiếng binh khí va chạm, một thanh đoản kiếm nhanh như cắt lao đến, làm lệch đi đường đao của thành chủ Hoành Châu.
Nhị hoàng tử Mạc Dạ dẫn theo đại quân tiến vào đại điện, bao vây toàn bộ người phía trong.
“Nhị hoàng huynh.” Mạc Lục Diệp kinh ngạc.
Mạc Dạ ánh mắt sắc lạnh nhìn Mạc Lục Diệp, y không nói gì chỉ tiến đến dìu Mạc Chi Thành đứng thẳng dậy.
Quý phi lúc này cũng không hiểu chuyện gì xảy ra, bà ta đá bay xác binh lính bên cạnh, quay đầu nhìn Mạc Lục Diệp.
“Mạc Dạ, ngươi tự ý rời khỏi quân doanh biên cương, muốn tạo phản sao?”
Nghe thấy câu nói của Quý phi, Mạc Dạ sắc mặt băng lãnh, cất giọng nghiêm nghị, trầm ổn.
“Quý phi, Tam hoàng tử hạ cổ trùng mưu hại hoàng đế, tội trạng đã rõ, bổn hoàng tử theo lệnh của Thái Tử, hồi kinh thảo phạt.”
Mạc Lục Diệp lúc này nổi giận, hắn chỉ thẳng về phía Mạc Chi Thành quát lớn.
“Các gì mà theo lệnh của Thái Tử, ta mới chính là Thái Tử, Mạc Dạ, không phải ngươi hận Mạc Chi Thành sao? Đáng lý ngươi nên cảm thấy vui vẻ khi hắn chết đi chứ.
Hay Mạc Dạ ngươi cũng muốn tranh giành ngai vàng, nhắm vào hoàng vị mà đến.”
Mạc Dạ im lặng không đáp.
Mạc Chi Thành lại thay y lên tiếng.
“Chuyện riêng giữa ta và Nhị hoàng đệ không ảnh hưởng đến đại cuộc.”
Mạc Lục Diệp lúc này bỗng nhiên cười như điên dại.
“Cái gì mà tình riêng không ảnh hưởng đại cuộc, các ngươi đừng bày ra bộ mặt giả tạo đó nữa.”
Ngay lúc Mạc Dạ chuẩn bị hạ lệnh cho binh lính tấn công, thì Mạc Lục Diệp lại mỉm cười gian trá.
Rất nhanh sau đó, hoàng hậu Vũ Nghi đã bị áp giải lên đại điện.
Mạc Lục Diệp bàn tay bóp chặt cổ họng của Vũ Nghi.
“Mạc Chi Thành, nếu không muốn bà ta chết thì ngươi nên biết điều một chút.”
Mạc Lục Diệp vốn đang đắc ý, hắn biết Mạc Chi Thành là kẻ trọng tình trọng nghĩa, hắn sẽ không đứng nhìn mẫu hậu chết trước mặt mình như vậy.
Nhưng trái ngược với mong đợi của Mạc Lục Diệp, Mạc Chi Thành vẫn đứng yên bất động, không nói một lời.
Tam hoàng tử tức giận, lực đạo trên cánh tay cũng mạnh hơn vài phần.
Hoàng hậu sắc mặt bắt đầu trở nên trắng xanh, hơi thở khó khăn.
Bà cất giọng ngắt quãng.
“Chi Thành…cứu…cứu…mẫu hậu.”
“Câm miệng.”
Mạc Dạ hai mắt đằng đằng sát khí, nhìn về phía Vũ Nghi, chính nữ nhân độc ác này đã cướp đi sinh mạng của mẫu thân hắn Thục Phi nương nương, khiến hắn chìm trong thù hận, nút thắt không tháo gỡ được suốt năm năm qua.
Hơn nữa, còn khiến huynh đệ ruột thịt bọn hắn phải xa cách, thiếu chút nữa liền trở mặt thành thù.
Nhị hoàng tử chỉa thẳng mũi kiếm về phía hoàng hậu, gằn từng chữ.
“Vũ Nghi, trả mạng lại cho mẫu phi ta.”
Mạc Lục Diệp trong lòng vui sướng, đúng rồi, đúng rồi, phải như vậy.
Mạc Chi Thành mau bảo vệ mẫu hậu của ngươi, mau đối đầu với Mạc Dạ, hai người các ngươi đều nên chết hết, như vậy ngai vàng mới thuộc về Mạc Lục Diệp ta.
Mạc Chi Thành giơ tay, ngăn cản Mạc Dạ lại.
Y nhìn hoàng hậu Vũ Nghi, ánh mắt chùng xuống.
“Mẫu…hoàng hậu, trước giờ trong mắt bà, ta chỉ luôn là một quân cờ mà thôi.”
Vũ Nghi sửng sốt, từ lúc đại ma ma chưởng quản biến mất, bà ta luôn cảm thấy bất an, lo lắng không yên, hiện tại bà đã có thể xác nhận.
Mạc Chi Thành đã biết hết mọi chuyện, không được, không được, như vậy bà sẽ mất trắng tất cả.
Hoàng hậu Vũ Nghi không ngừng lắc đầu.
“Chi Thành…con đang nói…cái gì vậy…ta…”
“Đủ rồi.” Mạc Chi Thành quát lớn.
“Vũ Nghi, ta căn bản không phải nhi tử thân sinh của bà, năm đó bà và Thục Phi đồng thời hoài thai, nhưng cái thai trong bụng bà lại là thai chết, bà mua chuộc nha hoàn, bà đỡ bên cạnh Thục Phi để đánh tráo nhi tử của Thục Phi và cái thai chết trong bụng bà.
Và đứa trẻ bị đánh tráo đó, chính là ta.”
Mạc Chi Thành nói đến đây thì nơi đáy mắt đã có chút ướt, nhưng tuyệt nhiên không rơi lệ, hắn không cho phép bản thân lộ ra vẻ yếu đuối vào thời khắc này.
Mạc Dạ hiểu được tâm tình chua xót, cùng rối ren của Thái tử nên tiếp tục lên tiếng tiếp lời thay hoàng huynh.
“Chưa đầy hai năm sau, mẫu phi lại lần nữa hoài thai, lần này bà không tìm được cơ hội ra tay nên ta mới có thể thuận lợi được sinh ra.
Nhưng vì bà sợ sự sủng ái của phụ hoàng sẽ khiến địa vị Thái Tử của hoàng huynh, quân cờ mà bà dốc tâm bồi dưỡng bị lung lay nên liền nghĩ cách hại chết mẫu phi ta.
Bà âm thầm sai người bỏ thêm dược liệu vào thức ăn của mẫu phi, lại cho người mang Tử Trúc hoa đến cung điện của Thục Phi.
Dược liệu có trong thức ăn, cộng hưởng với mùi hương từ Tử Trúc hoa tỏa ra khiến sức khỏe của mẫu phi ngày một yếu đi, kết quả suy nhược mà qua đời.”
Mạc Dạ bàn tay siết chặt bảo kiếm, cái chết của mẫu phi chính là nỗi đau lớn nhất trong lòng hắn.
“Chưa dừng lại ở đó, bà biết giữa ta và hoàng huynh có mối giao hảo tốt, bà lại lo sợ chuyện đánh tráo nhi tử năm xưa bị bại lộ, liền cố ý để cho hoàng huynh phát hiện ra âm mưu thâm độc của mình, để huynh ấy đứng giữa tình mẫu tử và huynh đệ mà lựa chọn.
Khi có được kết quả mong muốn, hoàng huynh đứng về phía bà, ta rời đi biên cương, bà mới vui vẻ, bỏ tảng đá trong lòng xuống.”
Mạc Chi Thành nhìn thẳng về phía Vũ Nghi, trong ánh mắt hiện lên muôn vàn cảm xúc, đau đớn, chua xót, thống hận, bi ai.
“Vũ Nghi à Vũ Nghi, nếu ngày đó ta không vô tình phát hiện ra thi thể khô mà đại ma ma lén lút mang đi thì cả đời này có lẽ ta cũng không biết được sự thật.
Bà có ơn nuôi dưỡng ta bao nhiêu năm, nhưng cũng chính bà đã biến ta thành kẻ bất hiếu, bất nghĩa.”
Vũ Nghi lúc này bỗng hóa điên dại, bà ta không còn gì nữa rồi, mất trắng cả rồi.
Nhân lúc Mạc Lục Diệp còn đang kinh ngạc trước những lời của Mạc Chi Thành và Mạc Dạ.
Bà ta lợi dụng sơ hở nhanh chóng thoát khỏi tay Mạc Lục Diệp, chạy đến bên cạnh Quý phi, cây trâm phượng trên đầu chĩa thẳng vào yết hầu khiến Quý phi sắc mặt trong thoáng chốc trở nên hoảng sợ.
“Vũ Nghi, ngươi điên, ngươi muốn làm gì bổn cung.”
Hoàng hậu lúc này đột nhiên cười lớn.
“Vũ Nghi ta không thể bước lên ngôi vị Thái Hậu thì ngươi cũng đừng hòng.”
Nói rồi bà ta thẳng tay đâm mạnh cây trâm phượng vào yết hầu của Quý phi, bản thân cũng tự giáng cho mình một chưởng giữa đỉnh đầu, tự mình kết liễu cuộc đời.
Thật không ngờ đến cuối cùng, trong lòng Vũ Nghi vẫn hướng về quyền lực, về ngôi vị Thái Hậu.