Lúc phóng hỏa xong xuôi chuẩn bị rời đi, Ngụy Lạc Anh và Cố Bắc Diệp nghi hoặc nhìn theo bóng dáng nữ tử vừa vội vàng chạy ra từ một căn phòng.
Hai người nhìn nhau, đồng thanh lên tiếng.
“Cố Mỹ Ngọc.”
Một ngày đẹp trời của nửa tháng sau, không hiểu vì sao hoàng đế Mạc Trạch Thiên đột nhiên ban xuống một đạo thánh chỉ, phong cho Mạc Lục Diệp làm Thái Tử, đồng thời phong vương cho Mạc Chi Thành, điều đến đất phong ở Giang Nam.
Đạo thánh chỉ vừa ban xuống, không khác nào sét đánh giữa trời quang, không một ai hiểu được dụng ý của hoàng thượng.
Hơn nữa điều đáng nói ở đây, Thái Tử Mạc Chi Thành căn bản không hè có bất kỳ sai phạm nào, luận thực lực, tu vi, mưu trí hay nhân phẩm đều có phần tốt hơn so với Tam hoàng tử Mạc Lục Diệp.
Văn võ bá quan đứng trước quyết định khó hiểu của hoàng thượng đều đồng loạt dâng tấu sớ, nhưng kết quả vẫn là bị gạt bỏ.
Vẫn may mắn, do sự phản đối kịch liệt từ triều thần nên thánh chỉ vẫn chưa được công bố thiên hạ.
Hoàng cung, Mạc Lục Diệp tức giận đập tay xuống bàn.
“Đám quan viên chết tiệt, ngày mai thượng triều nếu bọn chúng còn tiếp tục không biết điều, đừng trách ta giết gà dọa khỉ.”
Quý Phi thấy nhi tử của mình nổi giận, liền dịu giọng lên tiếng.
“Lục Diệp, đừng nóng vội, thế cục hiện tại đều nằm gọn trong lòng bàn tay chúng ta, ngôi vị hoàng đế kia rất nhanh liền thuộc về con.”
“Mẫu phi, người không thấy thái độ của bọn quan viên sáng nay như thế nào đâu, bọn chúng đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.”
“Thánh chỉ cũng đã có, con còn lo lắng sao?”
Quý phi đắc ý cười, thật không ngờ mọi chuyện lại thuận lợi đến như vậy.
Mạc Lục Diệp nghe thấy lời của mẫu phi cũng từ từ dịu xuống.
“Mọi chuyện thuận lợi như vậy, phần lớn công lao đều là nhờ hoàng muội.”
Mạc Lục Diệp cũng không ngờ, một nữ nhân đã thất thân như Mạc Tiên Sở lại có thể đem lại cho hắn món hời lớn như vậy.
Chỉ dùng một nữ nhân đã vô dụng, lại đổi lấy được thứ có thể khống chế cả hoàng đế, hiện tại Mạc Trạch Thiên, hoàng thượng thì sao? Phụ hoàng thì sao? Không phải đã trở thành con rối trong tay hắn hay sao?
“Lục Diệp, tuy Mạc Trạch Thiên hiện tại đã trở thành con rối trong tay chúng ta nhưng cổ trùng không phải thứ dễ khống chế, mẫu phi gần đây cảm thấy trong người bất an.
Hơn nữa nếu Mạc Chi Thành không khuất phục thánh chỉ mà dẫn binh làm loạn, phần thắng…”
Mạc Lục Diệp nghe đến đây thì ngay lập tức khoác tay.
“Mẫu phi, binh lực trong tay ta so với Mạc Chi Thành không kém, chưa kể đến chúng ta còn có người của Hoành Châu trợ lực.”
“Lục Diệp, con không nên xem thường quan hệ giữa Mạc Chi Thành và Cố Ngữ Yên.”
“Mẫu phi cứ yên tâm, Cố gia từ đầu đến cuối đều không tham dự vào loại chuyện tranh giành hoàng quyền này, dù sao quy định của Đại gia tộc Mạc Ly đối với hoàng thất vẫn còn đó.
Hơn nữa mọi người đều xem Cố Ngữ Yên chính là Huyền Vương phi, nàng ta cũng không thể ngang nhiên ra mặt vì Mạc Chi Thành được.”
Đúng lúc này Mạc Chi Thành đột nhiên dẫn theo văn võ bá quan tiếng vào, đi bên cạnh y là Thừa Tướng và Tể Tướng.
“Các người dám ngang nhiên xông vào đại điện.” Quý Phi quát lớn.
Thừa Tướng thấy vậy thì nghiêm mặt.
“Nghịch nữ.”
Mạc Chi Thành lúc này mới lên tiếng.
“Các vị văn võ bá quan vừa nãy đều đã nghe rõ, mẫu tử Quý phi và Tam hoàng tử cấu kết, dùng cổ trùng không chế phụ hoàng.”
Mạc Chi Thành vừa dứt lời thì ngay lập tức đã có binh lính áp giải một cung nhân tiến vào, người này chính là nha hoàn thân cận bên cạnh Quý phi, thường xuyên theo bà mang canh nhân sâm, điểm tâm đêm đến để giúp hoàng thượng tẩm bổ.
Quý phi biết không còn đường chối cãi nhưng bà ta không hề tỏ ra sợ hãi.
Bà ta cho người dẫn Mạc Trạch Thiên đến.
“Phụ hoàng.” Mạc Chi Thành gọi lớn.
Nhưng đáp lại y chỉ là ánh mắt vô hồn của hoàng đế.
Quý phi lúc này liền lên tiếng.
“Bệ hạ, Mạc Chi Thành tự ý dẫn người xông vào đại điện, tội đáng chết.”
Mạc Trạch Thiên lúc này không khác gì một con rối, chỉ biết gật đầu theo lời nói của Quý phi.
“Lục Diệp, phụ hoàng của con đã đồng ý, mau bắt đám người này lại.”
Hai bên lập tức nổ ra đại chiến, người của Mạc Chi Thành và Mạc Lục Diệp giao chiến.
Mạc Lục Diệp thập phần tự tin, chiến trận nổ ra chưa đến nửa canh giờ hắn đã nhanh chóng gọi thêm người viện trợ đến.
Thành chủ Hoành Châu, cùng nữ nhi Phi Thiến dẫn theo người từ Hoành Châu đến, bọn người này đều xuất thân là thổ phỉ, bộ dáng hung dữ, bặm trợn, vừa tiến vào liền ngay lập tức rút vũ khí, lao vào chiến đấu.
Mạc Lục Diệp không phải là đối thử của Mạc Chi Thành, đúng lúc hắn ta sắp phải nhận một kiếm thì Cố Mỹ Ngọc đột nhiên chạy đến, mũi kiếm của Mạc Chi Thành đâm vào bả vai nàng ta, giúp Mạc Lục Diệp tránh thoát một kiếp.
Thành chủ Hoành Châu nhanh chóng tiến đến giao chiến với Mạc Chi Thành.
Mạc Lục Diệp nhìn Cố Mỹ Ngọc, ánh mắt có chút phức tạp, Phi Thiến nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng nảy sinh nghi vấn nhưng tình hình hiện tại không phải thời điểm thích hợp để thắc mắc.
Cố Mỹ Ngọc ôm vết thương trên vai, nhanh chóng lấy ra một viên đan dược nuốt vào miệng, tạm thời cầm máu, nàng ta cúi đầu, khóe môi khẽ nhếch lên.