Đêm tối, trên nền trời chỉ có vầng trăng cô đơn lẻ loi, đêm nay không có sao rồi.
Bầu trời đêm không sao nhưng hoàng cung Bắc Nguyên quốc thì có rất rất nhiều sao.
Thái tử Bắc Nguyên Kim Hạn một thân hoàng bào, y đang ngồi uy nghiêm trên long ỷ, khí thế tôn quý bức người.
“Kim Hạn, ngươi như vậy là có ý gì?”
Thái Hậu đùng đùng tức giận, nộ khí bừng bừng tiến vào nội điện, bà quát ầm lên.
Theo sau bà chính là hoàng hậu nương nương, dưỡng mẫu của Kim Hạn, cũng chính là dì ruột của hắn.
Ngoài ra còn có một nhân vật khác nữa, Ngũ hoàng tử Bắc Nguyên quốc, Kim Triều, nhi tử thân sinh của hoàng hậu.
“Hạn nhi, con đang làm gì vậy?” Hoàng hậu cau mày, lớn tiếng hỏi.
Ngũ hoàng tử không nói gì, chỉ yên lặng nhìn thẳng về phía Kim Hạn.
Đối diện với sự chất vấn của những người trước mặt, Kim Hạn chỉ mỉm cười, vẫn là bộ dạng ôn nhuận, không nóng không lạnh thường ngày.
“Tổ mẫu, mẫu hậu, mọi người làm sao vậy? Đừng nóng giận chứ.”
Thái Hậu chống mạnh cây trượng trong tay xuống nền đại điện, đầy uy nghiêm lên tiếng.
“Nói, ngươi muốn tạo phản sao?”
Kim Hạn nheo mắt nhìn Thái Hậu, hắn đột nhiên phì cười.
“Tổ mẫu, tạo phản gì chứ, con chỉ là thuận theo thiên ý mà thôi.”
Nói xong, hắn lấy ra ngọc tỷ, là ngọc tỷ chân chính của Bắc Nguyên quốc, ngọc tỷ bí ẩn đã biến mất từ lâu.
Thái Hậu trợn lớn mắt, bà sao có thể không nhìn ra ngọc tỷ kia, đó là ngọc tỷ thật, ngọc tỷ thật sự của Bắc Nguyên.
Nhưng như vậy thì đã sao? Dù như thế nào bà cũng không nhìn nhận.
“Phản rồi, Kim Hạn to gan, dám giả mạo ngọc tỷ.” Thái Hậu quát.
“Hạn nhi, con…con sao lại hồ đồ như vậy.” Hoàng hậu bộ dạng đau lòng lên tiếng.
“Hoàng huynh, huynh sao có thể giả mạo ngọc tỷ, rõ ràng ngọc tỷ đang ở chỗ Tổ mẫu.”
Kim Hạn cười nhếch mép.
“Vậy sao? Ngọc tỷ Bắc Nguyên không ở chỗ phụ hoàng mà lại ở chỗ Thái Hậu sao? Vậy thì ai mới là kẻ tạo phản đây?”
“Hỗn xược, hoàng nhi thân thể ốm yếu, ngọc tỷ liền được giao cho bổn cung bảo quản, nghịch tặc ngươi lại cả gan ám chỉ ai gia tạo phản.”
Kim Hạn lúc này tỏ vẻ sợ hãi, hắn co người, mếu máo.
“Tổ mẫu, hic hic, sao người lại nói con thành nghịch tặc rồi.”
“Biết sợ rồi sao? Ngươi tốt nhất mau giao ngọc tỷ giả mạo ra, rồi ngoan ngoãn chịu trói.”
Thái Hậu cho rằng Kim Hạn chỉ là Thái tử hữu danh vô thực, nhất thời bốc đồng nên mới có hành động ngu ngốc như vậy, dọa cho hắn sợ là có thể đoạt được ngọc tỷ thật sự, khi đó bà có thể danh chính ngôn thuận, nắm trọn Bắc Nguyên quốc trong tay, trở thành nữ đế đầu tiên của Bắc Nguyên.
Kim Hạn khi này lại thay đổi sắc mặt, để lộ nguyên hình giảo hoạt.
“Lão bà bà, ta cũng đã lớn tuổi rồi, đừng có xem ta là trẻ con mà hù dọa có được không? Ta thừa biết ngọc tỷ nào là thật, ngọc tỷ nào là giả.
Phụ hoàng hiện tại cũng không còn ở trong tẩm điện đâu, đừng nghĩ đến chuyện dùng phụ hoàng để uy hiếp ta.
Còn có Thái Hậu thử đoán xem một kẻ nghịch tặc, có thể làm ra những gì?”
“Ngươi ngươi…”
Thái Hậu giận dữ, bà chỉ thẳng tay về phía Kim Hạn, ánh mắt trở nên sắc lạnh, đầy nguy hiểm.
“Người đâu, Thái tử tạo phản, giết.”
Từ bên ngoài rất nhiều binh lính cùng thị vệ chạy vào nội điện, bao vây tứ phía.
Hoàng hậu hai mắt ngấn lệ.
“Hạn nhi, con mau nhận tội đi, mau giao ra ngọc tỷ giả.”
Kim Hạn cười.
“Mẫu hậu, à không dưỡng mẫu, nếu người hôm nay mặc hoàng bào, ngồi trên long ỷ này là ngũ đệ thì dưỡng mẫu sẽ không hành động như vậy nhỉ, ngược lại còn rất ủng hộ.”
“Hạn nhi, con đang nói gì vậy, mẫu hậu…”
Kim Hạn cắt ngang lời hoàng hậu.
Hắn cười chua xót.
“Thế lực mà dưỡng mẫu gầy dựng cho ta, bây giờ không phải thuộc về Ngũ đệ rồi sao? Mỗi món điểm tâm, mỗi viên đan dược tẩm bổ người mang đến tặng cho ta đều cho thêm chút hương liệu đặc biệt không phải sao? Hương liệu giúp ta tỉnh táo hơn đó là lời người nói nhưng sự thật thì những thứ đó lại có công dụng làm ta ngày càng hồ đồ, cuối cùng sẽ trở thành ngốc tử có đúng không, dưỡng mẫu?”
“Hạn nhi, con…”
“Haizzz, người muốn hỏi làm sao ta biết được ư? Ta tin tưởng người, xem người như là thân mẫu, làm sao lại phát hiện ra được? Cái này chỉ có thể trách người thôi, trách người không cẩn thận để ta vô tình nghe được những lời đau xót đó.”
Kim Hạn lúc này như sực nhớ ra điều gì, hắn lại nhìn thẳng về phía hoàng hậu.
“Còn có chuyện người sai Lưu Đồng ám sát ta, ta không trách người, nhưng chuyện người ra tay với chính muội muội của mình, người hại mẫu thân của ta băng huyết mà chết, thì ta lại để bụng, chuyện này phải tính toán rồi.”
“Hạn nhi, ta…ta không có, con đừng hồ đồ nữa.”
“Dưỡng mẫu, đến bây giờ ta vẫn gọi người là dưỡng mẫu đó là bởi vì ta vẫn dành cho người sự tôn trọng, vẫn cảm kích công ơn nuôi dưỡng của người.
Ngay từ đầu ta hoàn toàn không có ý tranh giành với Ngũ đệ, hoàng vị, ta không cần.
Nhưng các người lại xem ta là cái gai trong mắt, có cơ hội thì sẽ khiến ta biến mất khỏi thế gian.
Nếu ta không tranh đoạt một chút, chẳng phải sẽ phụ lòng các vị sao?”