Màn đêm buông xuống, không khí trong Tầm Hoa lâu cũng trở nên náo nhiệt.
Từ ngày Tiểu Yên, vị cô nương thần bí với mái tóc màu bạch kim đến đây thì việc làm ăn của Tầm Hoa lâu phất lên hẳn, cứ như diều gặp gió.
Có điều hoa khôi này mỗi đêm chỉ tiếp một vị khách nhân, hơn nữa là bán nghệ không bán thân, bỏ trăm ngàn kim tệ để đổi lại một đêm tâm tình cùng mỹ nhân.
“Ma ma, ma ma đâu rồi?”
Ngụy Lạc Anh một thân nam trang, tư thế tiêu sái, hiên ngang tiến vào Tầm Hoa lâu.
Cố Bắc Diệp đi bên cạnh nương tử, gương mặt cau có, nhăn nhó, phải nói là khó coi, hậm hực hết mức có thể.
Ngụy Lạc Anh đẩy đẩy vào hông tướng công hai cái, nàng nói nhỏ.
“Chàng bày bộ mặt đó ra làm gì? Cười lên.”
Cố Bắc Diệp bất đắc dĩ nhoẻn miệng, nhìn qua thì giống đang nhăn nhó hơn.
Cái này không thể trách y được, có gã trượng phu nào rơi vào tình cảnh của hắn, nhìn nương tử nhà mình ngang nhiên đi vào thanh lâu mà cười được không?
Một phụ nhân thân hình to béo, đon đả đi đến trước mặt Ngụy Lạc Anh và Cố Bắc Diệp, người này chắc hẳn là ma ma của Tầm Hoa lâu.
Cố Bắc Diệp cảm thán, nương tử của hắn nói quả không sai, đi đến những nơi thế này nhất định phải bày ra phong thái tiêu sái, lắm tiền nếu không hai người họ vừa tiến vào, gọi một câu mà ma ma liền để mắt đến như vậy?
Ngụy Lạc Anh bày ra vẻ phú quý, lấy ra hầu bao lớn nhét vào tay ma ma.
Nàng nhếch nhép đắc ý.
“Ma ma, hoa khôi Tiểu Yên, ngươi hiểu ý bản công tử chứ?”
Ma ma nhanh tay cất hầu bao, nhưng đồng thời cũng thể hiện vẻ khó xử.
“Công tử, ma ma ta đương nhiên là hiểu ý công tử nhưng mà…”
Bà ta còn chưa kịp nói hết thì Cố Bắc Diệp đã nhét thêm vào tay bà ta một phần hầu bao khác.
Mỹ nam nhướng mày.
“Như này đã đủ chưa?”
Ma ma tươi cười.
“Hai vị công tử thật là…”
Lại thêm một hầu bao nữa đến từ vị trí Cố Bắc Diệp lọt vào tay ma ma.
“Haha, công tử đây thật phóng khoáng, thật phóng khoáng, được được, hai vị yên tâm, ma ma ta nhất định không để hai vị quý nhân đây thất vọng.”
Nói xong ma ma lập tức gọi tiểu nhị đến, dẫn Cố Bắc Diệp và Ngụy Lạc Anh đến một căn phòng trên tầng.
Vừa đi Ngụy Lạc Anh vừa phe phẩy cây quạt trên tay, nàng nheo mắt nhỏ giọng hỏi tướng công.
“Bắc Diệp, quen biết bao lâu nay, bây giờ thiếp mới biết chàng hào phóng như vậy, thật lắm tiền nha.”
Cố Bắc Diệp cười cười, Cố phủ đương nhiên là đại gia tộc phú quý, lắm tiền cũng không lạ.
Nhưng bản thân hắn thì không có lắm tiền đâu, từ khi có nương tử tiền lại càng ít hơn.
“Không phải tiền của ta, không xót.” Cố Bắc Diệp đáp.
Ngụy Lạc Anh tò mò hỏi lại.
“Vậy chàng lấy…”
Cố Bắc Diệp mỉm cười.
“Chúng ta giúp nha đầu kia điều tra, chúng ta bỏ công đương nhiên là lão bản của Yên Trang nức tiếng kinh thành bỏ ngân lượng.”
Ngụy Lạc Anh phì cười, nhưng không phải nàng vui vẻ vì chuyện Bắc Diệp làm mà là nàng đang tưởng tượng đến viễn cảnh nha đầu Ngữ Yên sẽ xử lý tiểu thúc của muội ấy thế nào.
Nói đến chuyện yêu tiền như mạng, thì Cố Ngữ Yên xứng đáng nhận phong hiệu đệ nhất.
(Riêng Ngụy Lạc Anh thì nhận danh hiệu nương tử có tâm nhất năm rồi ^-^).
Hoàng cung Mạc Ly quốc.
Trong tẩm điện của hoàng đế, Quý phi nương nương đang uyển chuyển từng bước tiến vào, theo sau bà là cung tỳ cận thân, trên tay nàng ta bê theo một khay đựng chén canh nhân sâm vẫn còn nghi ngút khói, mùi thơm thoang thoảng khắp tẩm điện.
Mạc Trạch Thiên mỉm cười nhìn một trong vô số nữ nhân hậu cung của mình.
“Ái phi, hôm nay nàng đến muộn rồi, phải phạt.”
Quý phi cười e lệ, bà dịu dàng đi đến bên cạnh Mạc Trạch Thiên, ra hiệu cho cung tỳ đặt chén canh trên bàn rồi lui xuống.
Trong thời gian hơn một tháng gần đây, Qúy phi thường xuyên đến đưa thức ăn ban đêm cho hoàng thượng.
Mạc Trạch Thiên cũng không phản đối việc này, trong mắt ông ta thì đây chỉ là một trong vô số hành động tranh sủng.
Quý phi vào cung đã lâu, dù bà có xinh đẹp động lòng người thì cũng không còn thu hút bằng những tú nữ mới đến.
Chuyện bà lo lắng, muốn kề cận bên cạnh hoàng đế thường xuyên cũng dễ hiểu mà thôi.
Việc quốc gia đại sự thì suy nghĩ tỉ mỉ sâu xa, nhưng việc hậu cung lại không để tâm kỹ càng.
Nếu chuyện tranh đấu giữa các nữ nhân chỉ đơn giản như vậy thì có lẽ thế giới này đã thái bình hơn nhiều.
Về sau sẽ có lúc Mạc Trạch Thiên phải ân hận vì cách suy nghĩ này, nhưng đó là chuyện của sau này, hiện tại thì ông ta đang dùng chén canh mà Quý phi mang đến.
“Hoàng thượng, vị canh hôm nay thế nào?”
“Ngon, rất ngon, canh của ái phi mang đến đương nhiên là hợp khẩu vị của trẫm.”
“Hoàng thượng, người thật là…”
Mạc Trạch Thiên bật cười.
“À trẫm sáng nay vừa nhận được tin báo, Lục Diệp nó đã đến Hoành Châu rồi.”
Nửa tháng trước, bọn người tại Hoành Châu đột nhiên nổi loạn, cả đoàn thổ phỉ gây rối đốt phá công đường quan phủ, không chỉ vậy còn nhiễu loạn sang những vùng lân cận.
Mạc Lục Diệp trên triều trước mặt văn võ bá quan xin hoàng thượng cho phép bản thân đến Hoành Châu xử lý sự việc lần này.