Khi về đến Cố phủ, Cố Ngữ Yên không quên chào nội tổ phụ và bốn vị thúc thúc, sau đó nàng liền quay lại Bạch Mai viện.

Chiều nay nàng sẽ đến Công Hội Luyện Đan sư, tiếp đó liền theo lời Ngụy tổ phụ đến Thiên Trung viện.
Tiểu thúc sai người mang đến cho nàng một vài món ăn đơn giản, sủi cảo, màn thầu và một bát canh củ sen.

Cố Ngữ Yên trong lòng vui vẻ, tiểu thúc thật là chu đáo, biết nàng còn chưa ăn sáng.

Sắp thành gia lập thất tiểu thúc của nàng càng lúc càng chỉnh chu, cẩn trọng.
Ăn xong, Cố Ngữ Yên ngay lập tức tiến vào không gian huyễn tưởng.

Ngũ Hành Thiên Pháp nàng đã luyện đến bước cuối của tầng thứ ba, võ kỹ hệ Kim.

Thật may mắn lần này nàng không cần phải đi tìm báu vật mang thuộc tính kim nữa, bởi vì trong tay nàng đã có một thần khí thượng cổ, Cửu Thiên Kiếm.
Cố Ngữ Yên dốc hết sức lực, nàng nhất định có thể đột phá tầng thứ ba trong buổi sáng hôm nay.

Trời không phụ lòng người, đến quá trưa nàng thật sự đã luyện thành tầng thứ ba.

Cố Ngữ Yên bước ra khỏi phòng, nhìn sắc trời cách thời gian hẹn cũng không còn sớm.

Thế là nàng liền nhanh chóng đến Công Hội Luyện Đan sư gặp Vô tổ phụ.
Đến được Công Hội, Cố Ngữ Yên đang an tĩnh ngồi trong đại sảnh chờ đợi thì lão Từ đi đến báo với nàng Vô Hội Trưởng hiện tại không có ở công hội, chắc là đang ở Đan Môn Thiên Trung viện.

Lão Từ đang định đi báo với Vô Hội Trưởng nàng đã đến thì Cố Ngữ Yên đã ngăn ông lại.
“Từ lão, ta cũng có việc cần đến Thiên Trung viện, bây giờ ta qua đó là được rồi.”
Lão Từ gật đầu, ông tiễn Cố hội phó ra đến cửa lớn công hội, xong mới quay người vào trong.
Cố Ngữ Yên đang đi trên đường lớn.
“Ngữ Yên.”
Mạc Chi Thành vui vẻ đi đến bên cạnh Cố Ngữ Yên.
“Cố tiểu thư, nàng đang đến Thiên Trung viện sao?”
Cố Ngữ Yên gật đầu.
“Thật trùng hợp, ta cũng đang đến Thiên Trung viện.”
“Thái tử là đến gặp Ngụy viện trưởng sao?” Cố Ngữ Yên hỏi.
Mạc Chi Thành gật đầu, xong hắn lại nói.
“Ngữ Yên, nàng gọi ta là Chi Thành được rồi, đừng lúc nào cũng gọi Thái tử nghe rất áp lực.”
Cố Ngữ Yên cười nhẹ.
“Nếu sợ áp lực vậy tại sao lại làm?”
Mạc Chi Thành ra chiều suy tư, nhưng gương mặt vẫn duy trì vẻ ôn hòa, tao nhã.
“Thân bất do kỉ, hơn nữa đây là điều mà mẫu hậu ta mong muốn.”
Cố Ngữ Yên không tiếp tục hỏi nữa, nàng biết thân là người hoàng thất Mạc Chi Thành khó tránh khỏi những việc thân bất do kỉ.

Trong suy nghĩ của nàng mặc dù Mạc Chi Thành luôn giấu mình, ẩn sau một lớp vỏ bọc nhưng hắn không phải kẻ xấu, dù không phải người lương thiện nhưng vẫn là người thấu tình đạt lý, hiểu lý lẽ, con người hắn về sau có thể sẽ là một minh quân.

Cho dù không trở thành minh quân thì tuyệt đối cũng không phải bạo quân khát máu.

Nàng tin tưởng điều đó và trên hết là con dân Mạc Ly quốc cũng tin tưởng vào điều đó.
Mạc Chi Thành và Cố Ngữ Yên cùng nhau đi đến Thiên Trung viện.

Đến Đan Môn thì nàng lại biết tin Vô Phong đại sư đã ra ngoài rồi, ông là đi đến Công Hội Luyện Đan sư.


Cố Ngữ Yên thở dài, lúc nàng ở Công Hội thì Vô tổ phụ lại ở Thiên Trung viện, lúc nàng đến Thiên Trung viện thì ông lại về Công Hội.

Hiện tại nàng nên quay lại Công Hội hay là đi gặp Ngụy tổ phụ trước đây?

“Ngữ Yên, chi bằng chúng ta đến gặp Ngụy viện trưởng trước, sau đó liền đến Công Hội, dù sao chúng ta cũng đã đến đây rồi.” Mạc Chi Thành lên tiếng.
Cố Ngữ Yên tán thành ý kiến này, nàng và Mạc Chi Thành nhanh chóng đến gặp Ngụy viện trưởng.
Tại phòng tu linh của đệ tử tinh anh, Ngụy Vô Mục đứng chắp tay, ông nhìn từng đệ tử phía dưới với ánh mắt đăm chiêu, pha lẫn suy tư.

Đang đứng phía dưới không chỉ có Cố Ngữ Yên, Mạc Chi Thành mà còn có những người khác, huynh đệ Cố Thương, Cố Thất, tam hoàng tử Mạc Lục Diệp, Trịnh Niên Tâm, Vân Hữu Khiêm và ba đệ tử khác.

Bọn họ chính là mười danh ngạch đầu tiên trong bảng đệ tử tinh anh.

Vân Hữu Khiêm đúng là khiến người khác phải kinh ngạc, Cố Ngữ Yên và Vân Hữu Khiêm đều đồng loạt tiến vào bảng tinh anh thông qua đai hội so tài cách đây không lâu, hiện tại cả hai đều lọt vào mười danh ngạch đầu tiên.

Như vậy thì khả năng cao là Vân Hữu Khiêm đã đạt đến cảnh giới Kim Đan, người này tiến bộ thật nhanh.
“Một tháng sau theo thông lệ hàng năm chính là đại hội Tứ Quốc, đệ tử tinh anh của Thiên Trung viện vẫn luôn đảm nhiệm phần tỷ thí võ linh.” Ngụy viện trưởng ôn tồn nói.
Phía dưới mọi người đều im lặng, chú tâm lắng nghe.
“Tỷ thí năm nay gồm hai mục tổ đội và cá nhân, năm đệ tử đầu tiên của bảng tinh anh sẽ thay mặt Thiên Trung viện tham gia tỷ thí cá nhân, năm người còn lại sẽ hợp thành tổ đội để tham dự đại hội.

Tham dự đại hội Tứ Quốc không chỉ là vinh dự của cá nhân mà còn đại diện cho Thiên Trung viện, đại diện cho Mạc Ly quốc.

Phải gắng hết sức, làm hết năng lực có thể.

Các ngươi đều hiểu rõ rồi chứ?”
“Chúng đệ tử hiểu rõ.”
Ngụy Vô Mục vuốt chòm râu bạc trắng, hài lòng gật đầu, ông có linh cảm đại hội Tứ Quốc năm nay sẽ có kết quả khác, sẽ rất đặc sắc.

Ngụy Vô Mục để mọi người lui ra ngoài, ông chỉ giữ Cố Ngữ Yên lại.
“Nha đầu, mấy năm nay tỷ thí đại hội Tứ Quốc, Mạc Ly chúng ta kết quả có phần thua kém.

Ta biết tu vi của con đã sớm vượt qua những đệ tử đồng trang lứa khác, nếu ta nhìn không lầm thì cũng đã đi đến Trúc Cơ cảnh trung kỳ.”
“Ngụy tổ phụ, người là muốn con giành lấy hạng nhất của mục tỷ thí cá nhân?”
“Nha đầu thông minh, ta đúng là có ý này.”
Ngụy Vô Mục vuốt râu, cười híp mắt.
“Cháu gái ngoan, chuyện này con có bằng lòng giúp đỡ lão già tội nghiệp ta hay không?
Cố Ngữ Yên giả vờ ra vẻ đắng đo suy nghĩ.
“Ngụy tổ phụ, nếu con làm được thì có phần thưởng hay không?”
“Có đương nhiên là có, nếu con đoạt hạng nhất, ta ngay lập tức cho con tốt nghiệp, nếu không ta liền giữ con thêm nửa năm.”
“Ngụy tổ phụ, theo quy định của Thiên Trung viện thì ba đệ tử tinh anh đứng đầu sẽ được tốt nghiệp sớm.”
“Nha đầu, con bị ngốc đột xuất à.

Ta là viện trưởng, gia hạn thời gian tốt nghiệp đến nửa năm một ngày, ta cho con tốt nghiệp trước một ngày vẫn được xem là tốt nghiệp sớm.”
Đúng là gừng càng già càng cay, Cố Ngữ Yên và Ngụy Vô Mục ngoắc tay.
“Ngụy tổ phụ, một lời đã định.”
“Thành giao, nha đầu ta ký sẵn giấy tốt nghiệp đợi con.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play