Phần lớn thời gian ở Địa Cầu, Trứng Gà đều trong trạng thái ngủ say, do vậy có khá nhiều thắc mắc của Tiêu Huyền mà bản thân nó không thể lí giải được.
Hơn nữa chuyện của hai người họ không liên quan đến nó, sao lại lôi nó vào rồi.
Thế là Trứng Gà liền nhanh trí giao Huyền Vương đại nhân cho Tiểu Hành và Tiểu Nấm, kêu hai đệ đệ dẫn Tiêu Huyền đi tham quan không gian huyễn tưởng.
Còn nó thì trốn đi mất.
Kết quả sau khi dạo hết không gian huyễn tưởng một vòng, Tiêu Huyền bộ dạng cau có đến trước mặt Cố Ngữ Yên.
“Yên nhi, sao thuộc hạ của nàng đều là nam nhân vậy?”
“Mị Tam không báo lại với chàng à?”
“Có, nhưng hắn không báo cáo nàng thu nhận nam nhân hay nữ nhân.”
Cố Ngữ Yên ánh mắt sắc lẹm lườm Tiêu Huyền, nan nhân này ăn cái gì không ăn lại cứ thích ăn giấm, không thấy chua sao?
Cố Ngữ Yên đuổi Tiêu Huyền ra khỏi không gian huyễn tưởng, nàng nhanh chóng trở lại Cố phủ còn Tiêu Huyền thì vẫn ở Huyền Vương phủ.
Trước lúc Cố Ngữ Yên rời đi, Tiêu Huyền nắm lấy tay nàng tươi cười nói.
“Yên nhi, ta yêu nàng.”
Đông Cung, Thái Tử phủ.
Sau khi trở về từ hoàng cung, Mạc Chi Thành lặng lẽ ngồi một mình dưới gốc cây đinh hương trong biệt viện, xung quanh vắng lặng, không khí lạnh lẽo, cô tịch.
Nhìn vầng trăng lẻ loi trên bầu trời, đang tỏa ra thứ ánh sáng màu bạc.
Mạc Chi Thành bất giác nở nụ cười, một nụ cười chua xót.
Hắn là Thái tử Mạc Ly quốc, chủ của Đông Cung, mẫu thân chính là hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ.
Rất nhiều, rất nhiều người trong thiên hạ ao ước có được vị trí giống như hắn nhưng có mấy ai biết được, hắn phải trải qua những gì.
Không bạn bè, không huynh đệ, cuộc sống hàng ngày chìm trong mưu mô tranh đoạt.
Đôi lúc Mạc Chi Thành tự hỏi, mẫu hậu có thương hắn hay không? Liệu hắn có phải nhi tử ruột của bà? Trước nay bà chưa từng hỏi hắn muốn thứ gì những gì bà nói với hắn vẫn luôn xoay quanh việc làm hài lòng phụ hoàng, cẩn thận với tam đệ, tranh quyền, đoạt lợi.
Mạc Chi Thành nhớ năm đó, bản thân cũng có một huynh đệ tri kỉ, Mạc Dạ nhưng rồi sau đó đệ ấy không muốn nhìn thấy gương mặt của hắn nữa, có lẽ đối với đệ ấy thì hắn vị Thái tử huynh trưởng này rất đáng khinh hoặc có thể là rất đáng hận.
Dân chúng chỉ biết rằng sau tang lễ của Thục phi nương nương, nhị hoàng tử Mạc Dạ liền dâng tấu xin hoàng thượng được ra biên cương trấn giữ, mọi người đều cho rằng nhị hoàng tử do bi thương nên không muốn ở lại kinh thành.
Nhưng Mạc Chi Thành biết, nhị đệ rời kinh thành, đi đến biên cương ngàn dặm xa xôi còn vì một nguyên nhân khác, đệ ấy không muốn nhìn thấy hắn.
Thục phi năm đó không phải nhiễm bệnh suy nhược cơ thể mà qua đời.
Tất cả đều do mẫu phi của hắn, hoàng hậu chính là người đã gây nên cái chết của Thục phi.
Mạc Chi Thành biết nhưng hắn không thể nào tố cáo chính mẫu thân của mình, lúc đó đối diện với ánh mắt oán trách của Mạc Dạ hắn chỉ có thể lờ đi, xem như không nhìn thấy.
Hoàng thất vô tình, thân là Thái tử, Mạc Chi Thành luôn được dạy rằng tư tình nữ nhi là chuyện vụng vặt không đáng để tâm.
Người làm việc lớn đại kỵ chính là hai chữ ái tình.
Thật nực cười những lời này hắn lại được nghe từ chính phụ hoàng và mẫu hậu của mình.
Từ trước đến nay Mạc Chi Thành luôn xây dựng cho mình một vỏ bọc hoàn mỹ, trong mắt dân chúng hắn là vị Thái tử ôn hòa, hữu lễ, một người thiện lương.
Đối với tư tình nam nữ hắn cũng chưa từng để tâm.
Cho đến một ngày, nàng xuất hiện.
Lần đầu bọn họ gặp nhau là ở Ung Thuận thành, nữ tử y phục giản đơn, tư thái ung dung, tùy ý, dung mạo lại thập phần xinh đẹp.
Đến lúc biết được nàng sở hữu sáu loại thuộc tính, hắn càng để tâm hơn đến nữ nhân này.
Lúc đó, hắn không tự chủ được mà tiến đến bắt chuyện với nàng, muốn hỏi danh tính của nàng nhưng kết quả lại bị nàng từ chối.
Nàng nói nếu lần sau gặp lại nàng sẽ nói cho hắn biết.
Bọn họ đúng là có duyên, hắn không ngờ nàng quả thật là nữ nhi của Cố Bắc Quân tiền bối, là tiểu thư Cố gia.
Cuối cùng nàng và hắn đã gặp lại tại Thiên Trung viện.
Hắn đã tự hỏi bản thân rất nhiều lần, liệu có phải hắn đã yêu nàng, Cố Ngữ Yên hay không? Nhưng lần nào hắn cũng tự phủ nhận đi đáp án.
Đến tận khi nhìn thấy nàng trong y phục màu tím nhạt tham dự cung yến, nhìn đôi bàn tay ngọc ngà nhỏ nhắn lướt nhanh trên dây đàn một cách đầy tinh tế và điêu luyện.
Lúc đó hắn đã biết, lớp vỏ bọc của bản thân đã bị vỡ một mảng.
Khi Huyền Vương xuất hiện, nhìn nàng và nam nhân khác đứng cạnh nhau, trong khoảnh khắc Mạc Chi Thành cảm nhận được tư vị chua chát.
Hắn không thể tiếp tục phủ nhận tình cảm của bản thân, vì né tránh hai chữ ái tình mà mặc kệ trái tim của mình.
Phụ hoàng muốn để Cố Ngữ Yên gả vào hoàng thất và Mạc Chi Thành hắn cũng muốn cho bản thân một cơ hội.
Một khắc sau khi Cố Ngữ Yên rời khỏi vương phủ, Tiêu Huyền vẫn đứng lặng, hai tay chắp sau lưng, ánh mắt hướng về một phương xa xôi nào đó.
Hắn là đang nhớ đến lời của Mộ Dung đã nói trước khi đi.
“Tiểu Huyền Huyền, tình kiếp nếu đã định sẵn không tránh được, thì chỉ còn cách đối mặt mà thôi.”