Cẩm Ninh đeo mạng che mặt từ từ tiến vào, bộ trang phục màu đỏ này thực sự rất đẹp, lại kết hợp với cây trâm vô cùng tinh tế, khiến ai nấy đều trầm trồ thán phục. Sợ rằng khi chứng kiến dung mạo xinh đẹp đằng sau tấm khăn kia, mọi người sẽ không thể giữ nổi bình tĩnh.
Nàng liếc tìm Lăng Vân Nguyệt, thấy chàng cũng đã đưa mắt về phía mình, nàng mỉm cười đưa đàn lại gần chàng một chút, bắt đầu thể hiện khúc nhạc của mình.
Tiếng đàn êm ru hài hòa, mang một chút cổ xưa, lại hòa nhịp với điệu múa phía sau, ẩn trong đó lại là tiếng gọi giai nhân ân ái, thực sự khiến người ta say mê không lối thoát.
Dáng vẻ hiện tại của nàng, thực sự Lăng Vân Nguyệt chưa bao giờ chứng kiến qua. Đúng là nàng từng dùng chiêu "Mỹ nhân kế" để quyến rũ chàng, nhưng khi đó với hiện tại, quả thực rất khác nhau. Ánh mắt của chàng như đã bị thôi miên, toàn bộ đều là Cẩm Ninh, một khắc cũng không rời. Cả Vân Phong, vừa thưởng thức trà vừa ngắm nhìn Cẩm Ninh, trái tim ấy cũng không thể kiềm được mà thích nàng.
Khúc nhạc đã dứt, nàng đứng lên cúi đầu hành lễ, từ từ tháo tấm khăn che mặt, quả thực vô cùng xinh đẹp. Một vị công tử vội vàng hỏi chuyện:
"Lão gia, vị cô nương xinh đẹp này có phải là Mộ Dung Cẩm Ninh không?".
truyện tiên hiệp hay"Đúng vậy, công tử cũng biết sao? Con bé là con gái của Mộ Lý – vị bằng hữu thân nhất của ta, con bé tới đây, nhận Vân Nguyệt làm sư phụ, chuyên tâm học hỏi."
"Ta đã nghe về tiểu thư rất nhiều, nhưng hôm nay được chứng kiến, quả thực còn đẹp hơn lời kể rất nhiều."
Nàng chẳng buồn để ý lời khen đó, quay sang chỗ Lăng Vân Nguyệt, nhẹ nhàng hỏi:
"Sư phụ, người có thích không?"
"Thích."
Nàng cười tươi viên mãn, cuối cùng cũng nghe được chữ này từ chàng.
Tới cuối bữa tiệc, Chiêu lão gia đứng lên ngỏ ý muốn cầu:
"Lăng lão gia, nghe danh Lăng công tử tài mạo xuất chúng, không biết Chiêu mỗ ta có được thỉnh cầu một chuyện không?"
"Lão gia cứ nói."
"Con gái Chiêu Dạ của ta vô cùng mến mộ tài năng của công tử, muốn được bái công tử làm thầy, nhất định ngày đêm học hỏi, không dám lười biếng, không biết thỉnh cầu này có được chấp nhận không?"
Lão gia ậm ừ một chút, trong lòng có chút khó xử, nhưng rồi cũng phải đáp:
"Vậy phải xem ý của Vân Nguyệt như thế nào?"
Công chúa hồi hộp không yên, mắt chỉ hướng tới Vân Nguyệt, mong một câu trả lời từ chàng. Trước đây nàng từng bị chàng từ chối một cách quá tàn nhẫn, thanh danh đã bị tổn thất không ít, nếu lần này lại tiếp tục thất bại, có lẽ đây chính là câu trả lời cuối cùng dành cho nàng, cũng là cách dập tắt toàn bộ hi vọng nhanh nhất.
Chàng vẫn điềm tĩnh, mắt chỉ hướng tới một người, mở miệng dứt khoát:
"Đời này, Lăng Vân Nguyệt ta chỉ nhận duy nhất một đệ tử."
Lòng nàng thổn thức, câu nói ấy có lẽ đã khẳng định được vị trí của nàng trong lòng vị công tử mà trước nay nàng vẫn lầm tưởng rằng, chàng không hề để nàng trong mắt, cũng chưa từng thừa nhận người đệ tử ngang ngược này.
Ngày hôm nay, ngay lúc này, nàng chưa bao giờ cảm nhận được chàng lại ấm áp nhẹ nhàng đến thế, Lăng Vân Nguyệt cũng chưa bao giờ dùng ánh mắt như vậy nhìn ngắm nàng, phải chăng, con người này đã thay đổi rồi?
Kết thúc yến tiệc, Lăng lão gia thì thầm với Vân Nguyệt:
"Tại sao con không thông báo chuyện đó với mọi người?"
"Chuyện quá đường đột, con sợ.. sợ.. mọi người đau lòng, vẫn là nên lẳng lặng rời đi thì hơn."
"Tùy ý con. Miễn rằng con không phụ sự kì vọng của bệ hạ, của cha dành cho con. Bắc quốc đã rục rịch hành động, giờ đây bệ hạ đang rất lo lắng. Vân Nguyệt, mong con có thể thuận lợi tu luyện, trở về tận trung với nước. Gạt bỏ mọi chuyện, phiền ưu không đáng có, trọng trách trên vai con, quả thực không hề nhẹ đâu."
Lão gia thở dài, vỗ vai Vân Nguyệt rồi rời đi. Nét mặt chàng không ổn chút nào, lòng bất an chẳng yên. Có lẽ khoảng thời gian ngắn ngủi còn lại ở phủ, chàng sẽ không bỏ lỡ dù chỉ một khắc.
Chàng tới phòng của Cẩm Ninh, nàng vẫn mặc bộ y phục lộng lẫy đó, vẫn là dáng vẻ yêu kiều chỉ dành cho một người, môi mỉm cười chẳng ngớt. Chàng nén lại tâm sự trong lòng, cầm một bình rượu lớn, từ từ bước vào:
"Có chuyện gì mà vui như vậy?"
Nàng bối rối không biết trả lời thế nào. Nhìn xuống bình rượu lớn trên tay chàng, nàng nhanh chóng giật lấy:
"Người không thể uống rượu, người quên rồi sao?"
Chàng không đáp, ngồi xuống bàn rót đầy một bát rượu, nhẹ nhàng nói với Cẩm Ninh:
"Vậy con sẽ là người uống. Mộ Dung Cẩm Ninh trước nay chẳng phải rất thích rượu sao?"
"Con.."
"Được rồi, ngoan ngoãn ngồi xuống đây, ta còn có chuyện muốn nói với con."