Đã một ngày trôi qua, tiếng đàn trong phòng nàng vẫn không hề dứt. Nàng bỏ mặc mọi thứ ngoài kia, quyết phải sáng tác thành công khúc nhạc này.

Chàng vẫn ở thư phòng, chống tay suy nghĩ, khuôn mặt hiện rõ âu lo phiền muộn. Tuyết ngoài kia vẫn rơi chẳng ngừng, hoa đào nở rộ cớ sao lần này lại khác tới vậy? Tách trà đã nguội lạnh rồi, tâm sự này chẳng thể nói với ai, chỉ có thể đè nén trong lòng.

Nửa tháng sau, chàng sẽ phải rời phủ, tới chỗ sư phụ chuyên tâm học võ nghệ. Vì thiên hạ bá tánh, không phụ sự kì vọng của bệ hạ, của cha, chàng nhất định phải rời đi. Nhưng còn mọi thứ ở đây thì sao? Còn nữ đệ tử của chàng, chẳng lẽ!

Cứ như vậy, đêm rồi tới sáng, chàng trong lòng bồn chồn chẳng dứt, hỏi tin tức của Cẩm Ninh nhưng lại chẳng thể thu về được gì, chỉ biết phòng nàng vẫn đóng cửa từ hôm ấy, lâu như vậy rồi, nàng vẫn không tới gặp chàng sao?

Hai ngày trôi qua, cuối cùng Cẩm Ninh cũng được nghỉ ngơi. Nàng bật dậy nằm lên giường than thở:

"Ngọc Đàm, ta mệt quá! Tay của ta như sắp gãy rồi!"

"Tiểu thư lao tâm vì công tử như vậy, tay cũng trầy xước cả rồi, hôm ấy làm sao biểu diễn đây?"

"Đừng lo, ta tự có cách. Ta buồn ngủ quá, ta ngủ đây, mai còn phải dậy sớm nữa!"

Nàng vừa dứt lời, mắt đã díu vào tới nỗi không thể mở. Cũng đúng thôi, đã hai ngày nàng không được ngủ tử tế rồi, đã bao giờ thấy Mộ Dung Cẩm Ninh lao tâm như vậy vì ai đâu, Lăng Vân Nguyệt phải thật sự rất đặc biệt mới có thể khiến nàng điên đảo như vậy.

Có điều, vị tiểu thư này cũng kì quái thật, đã nói là thích chàng rồi, vậy mà lần nào kế hoạch chỉ mới bắt đầu thôi, thấy Lăng Vân Nguyệt bất mãn trêu chọc, nàng lại không kiềm được mà cãi tay đôi với chàng, xong về phòng lại hối hận sao lúc đó không kiềm chế một chút. Nhìn bề ngoài, có ai nghĩ nàng lại đem lòng thích Lăng Vân Nguyệt chứ? Có vẻ là hai tình địch ngày ngày cãi vã không ai chịu thua thì còn hợp lý hơn.

Ngày hôm sau.

Sinh thần của Lăng Vân Nguyệt đã tới rồi. Xung quanh Lăng phủ trang trí vô cùng đẹp, từ khi nàng tới đây, chưa bao giờ được thưởng thức một buổi tiệc nào lớn tới vậy, ngay cả sinh thần của nàng cũng không tới nỗi "khoa trương" thế này.

Nàng nghĩ thầm trong đầu:

"Coi bộ" tảng băng "này cũng không tầm thường đâu!"

Khách quý tới rất nhiều, nàng bỗng chốc đứng mình, ngắm nghía một vị công chúa xinh đẹp đang tiến vào, là Chiêu Dạ công chúa.

Nàng ấy thực sự rất có khí chất, dáng vẻ của một gia tộc quyền quý, khiến Cẩm Ninh cũng phải kiêng rè.

Công chúa nhìn thấy Cẩm Ninh, ắt hẳn đã nhận ra nàng. Trong thành này có ai mà không biết nàng, đến cả việc nàng "chơi xấu" công tử cũng đã truyền đi khắp nơi, coi bộ, tình địch của nàng đã xuất hiện rồi.

Cẩm Ninh bản chất vụng về, hành lễ trước mặt công chúa nhưng tay chân lại luống cuống, khiến cô ấy bật cười mà trêu chọc:

"Cô như vậy mà cũng được nhận làm đệ tử của công tử sao? Ai ai cũng biết cô là" đệ nhất mỹ nhân kinh thành ", nhưng tính tình lại ngang bướng chẳng ai sánh bằng. Sao vậy? Chẳng lẽ cô lại chơi xấu công tử lần nữa, để ngài nhận cô làm đệ tử sao?"

"Công chúa, cứ ngang bướng là không thể làm đệ tử của công tử sao?"

"Không phải không thể, mà là không xứng!"

Nàng tức giận rời đi, không thèm ngoảnh lại nhìn mặt cô ta thêm một khắc nào nữa. Thật không ngờ, đằng sau dáng vẻ đoan trang thùy mị kia lại là một con người ăn nói không kiêng rè, đã vậy còn ngang nhiên sỉ nhục nàng một cách quá đáng. Nàng không nuốt trôi cục tức này, tức giận hét lên:

"Mộ Dung Cẩm Ninh ta từ trước tới nay chưa từng bị ai sỉ nhục như vậy. Cô ta nghĩ cô ta là cái thá gì? Công chúa sao? Nhìn xem, giả tạo như vậy, bề ngoài thì đoan trang, bên trong lại nham hiểm, ta hiểu rồi, chẳng trách công tử lại từ chối cô ta phũ phàng như thế, dùng thủ đoạn bỉ ổi, đúng là đáng đời!"

"Thôi mà tiểu thư, người còn phải chuẩn bị nữa, bữa tiệc sắp bắt đầu rồi."

"May mà có ngươi nhắc, nếu không ta đã quên việc chính rồi."

Nàng chạy một mạch về cung, nhưng vì chạy quá nhanh, không may vấp phải bậc cao, cứ ngỡ lúc ấy dung mạo xinh đẹp kia sẽ bị hủy hoại, nhưng không, một bàn tay từ phía sau ôm lấy eo nàng, kéo nàng lại.

Nàng sợ hãi không dám mở mắt, Ngọc Đàm vỗ nhẹ vai nàng, nàng vẫn sợ không dám nhìn xung quanh.

Tới khi tiếng nói ấy cất lên:

"Cô định ôm ta tới bao giờ?"

Thì ra người đỡ nàng là Lăng Vân Nguyệt. Nàng vẫn ôm chặt chàng, vừa nghe giọng nói ấy, nàng mới vội vàng buông tay.

Chàng lại tiếp lời:

"Đi đâu mà gấp vậy?"

"Tiểu thư đi.."

Ngọc Đàm còn chưa kịp nói hết câu, nàng bịp miệng cô ấy lại rồi nói trá đi, vội vàng quay về phủ.

Tới nơi, nàng nhanh chóng thay y phục, trang điểm thật đẹp. Bình thường nàng đã đẹp rồi, nay chau chuốt một chút, thực sự là tuyệt sắc giai nhân.

Tiếng nhạc đã lên, mọi người đều ngồi vào bàn, trà và bánh đã được bày lên, Lăng Vân Nguyệt ngồi ở phía trên, dáng vẻ vẫn lạnh lùng như vậy, nhưng còn Cẩm Ninh ở đâu thì không hề thấy.

Công chúa Chiêu Dạ liếc nhìn Vân Nguyệt không ngớt, tình ý của cô ấy thực sự quá sâu, có điều ánh mắt của "tên đầu gỗ" cũng chưa bao giờ hướng về công chúa.

Lão gia cất lời mở tiệc:

"Các vị, hôm nay là sinh thần của Lăng Vân Nguyệt nhà ta, các vị tới đây dự đã là niềm vui lớn nhất đối với hài tử cũng như cả Lăng phủ ta, các vị cứ tự nhiên thưởng thức."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play