Nhưng nếu như đứa bé năm đó chính là anh thì tại sao Bạch Khánh Tùng lại biết? Chẳng lẽ hắn ta sợ rằng anh sẽ quay lại Tô gia và giành lấy gia sản với hắn hay sao?
Nếu như sự thật là vậy thì kế sách này của Bạch Khánh Tùng thật sự đã đi sai bước rồi, vốn dĩ đối với chuyện nhận tổ quy tông thì Tô Thước hoàn toàn không có hứng thú, hơn nữa nếu như không phải Triệu Thu Ánh xuất hiện bên cạnh Bạch Khánh Tùng và làm tai mắt cho hắn ta thì Tô Thước cũng chẳng cần hao tâm tổn sức mà điều tra, nếu như anh không điều tra thì chuyện Tô Thước là con trai của Tô Nhã Hi mãi mãi chẳng ai biết.
Nhưng trái lại Tô Thước lại không hiểu mục đích của Bạch Khánh Tùng là gì, nếu như người hắn nhắm đến là anh thì anh không ngạc nhiên, cũng chẳng sợ hãi... Sợ rằng mọi chuyện không đơn giản như thế, rốt cuộc thì cái tên này muốn làm gì thế!
Chung Tín ngay khi báo cáo xong với Tô Thước thì Hứa Vãn Tùng lại khoanh tay trước ngực, nói:
- Anh cả, chẳng lẽ chuyện này còn có liên quan đến thế lực ở sau Tô gia Diêm Thành?
- Không hẳn, nhưng cũng phải đề phòng.
- Mặc dù ở thế lực phía sau của Tô gia rất bí ẩn, nhưng chỉ cần gặp được thì em sẽ có thể tra được rằng ai đang đứng phía sau và chống lưng cho họ.
Tuy biết năng lực của Hứa Vãn Tùng rất tốt, bây giờ còn có thêm Bàng Linh, nhưng dù sao thế lực Tô gia Diêm Thành đã không phải dạng dễ động, mà ở phía sau chống lưng cho Tô gia thì càng khó nói hơn. Nếu như có thêm Tô Nhiễm thì anh sẽ yên tâm hơn, nhưng bây giờ Tô Nhiễm không tiện xuất đầu lộ diện, mà để Hứa Vãn Tùng và Bàng Linh ứng phó thì cũng không phải cách toàn vẹn... Đây là tác chiến lâu dài, anh không thể để bản thân tiêu hao nhân lực được.
- Không vội, đợi khi nào Bàng Linh thành thạo và trở thành cộng tác tốt của em thì chúng ta sẽ tính tiếp.
- Anh không tin em sao?
- Vãn Tùng, anh biết em rất giỏi, nhưng để ẩn núp phía sau thế lực của Tô gia thì e rằng cũng không đơn giản, cẩn thận vẫn hơn.
Mặc dù Hứa Vãn Tùng còn đang định nói gì đó, nhưng rồi lại thôi. Trong số các người anh em thì Hứa Vãn Tùng vẫn luôn tôn trọng và ủng hộ Tô Thước nhất, chắc chắn rằng anh đã có chừng mực rồi nên cậu ta cũng không muốn nói nhiều.
[...]
Chuyện Tô Thước rất có thể là con trai của Tô Nhã Hi hiện tại cũng chỉ có Chung Tín, Hứa Vãn Tùng, Tô Thước và có thể Bạch Khánh Tùng là biết chuyện, vì thế nên anh mới yêu cầu Hứa Vãn Tùng và Chung Tín im lặng, anh muốn giải quyết chuyện này trong yên bình.
Vì nếu sự thật là thế thì giữa anh và Bạch Khánh Tùng cũng xem như có nửa dòng máu là cùng huyết thống, anh cũng chẳng dư sức mà đấu với cậu ta cả đời... Anh đây còn phải để dành sức lực giúp cái đuôi nhỏ ở nhà sinh em bé nữa.
- Anh cả, nếu không có chuyện gì thì em về trước đây.
- Vãn Tùng, chuyện đi Na Uy của em thế nào rồi?
- Mọi thứ đều rất tốt, đúng ba tháng em sẽ bay.
Nghe vậy thì Tô Thước cũng gật đầu, anh biết rằng đứa em trai này đã quyết tâm rồi, mà một khi Hứa Vãn Tùng quyết tâm cái gì đó thì chẳng ai có thể lay chuyển được nó, nên thôi anh cũng chỉ biết ủng hộ thôi.
Sau khi Hứa Vãn Tùng rời đi thì Chung Tín cũng nhanh chóng xách dép chạy mất, vì hôm nay cậu ta có hẹn đón Đàn Tâm đi ăn lẩu nướng, nên cậu ta không thể đến trễ được. Nhìn thái độ Chung Tín đối với Đàn Tâm mà Tô Thước cũng chỉ biết lắc đầu, nhớ cách đây gần một năm, lúc đó Tô Nhiễm chỉ có ý định xin rút khỏi bang Mật Thước thì Chung Tín vẫn còn nhất kiến chung tin với cô ấy, bây giờ thì lại lò tò đi theo Đàn Tâm, đúng là tình cảm là thứ khó nói nhất, cũng chẳng có gì có thể miêu tả được nó.
Nhìn vào đồng hồ thì anh cũng phải xuất phát thôi, ít nhất thì phải đến đón cái đuôi nhỏ của anh rồi.
[...]
Chiếc xe của Tô Thước vừa dừng lại ở trước cửa trường thì đã nhìn thấy Châu Tiểu Á, tuy nhiên thì ở bên cạnh của cô ấy còn có thêm Châu Tiểu Ân và Khang Diệu Di nữa, nhìn thái độ của Khang Diệu Di đối với cô cũng biết được hôm nay họ đến đây chẳng có ý gì tốt lành.
Hiển nhiên Tô Thước cũng bước xuống xe, trực tiếp đi đến chỗ của cô rồi kéo Châu Tiểu Á ra phía sau lưng của mình, gương mặt lạnh lùng không chút lưu tình nhìn về phía mẹ vợ và chị vợ, anh lạnh giọng nói:
- Châu phu nhân, chẳng lẽ lời cảnh cáo của Tô mỗ không có giá trị sao? Chẳng phải tôi đã cảnh cáo bà cùng đại tiểu thư không được đến tìm em ấy rồi sao?
Nhưng Khang Diệu Di khi nhìn thấy Tô Thước thì liền thay đổi thái độ ngay lập tức, bà ấy liền nhẹ giọng rồi còn đánh nhẹ vào vai của anh, nói:
- Con xem con nói kìa. Bây giờ chúng ta là người một nhà rồi còn phu nhân này phu nhân nọ gì chứ. Tô Thước, mẹ muốn mời con ngày mai đến tiệc sinh nhật của Tiểu Ân, con xem... Dù sao con cũng là chồng của Tiểu Á, là con rể của Châu gia thì tiệc tùng lớn của Châu gia đâu thể vắng mặt.
Nghe đến đây thì Tô Thước cũng lạnh lùng đẩy kính của mình một cái, nói:
- Sinh nhật của Châu Tiểu Ân thì có gì lớn?
Dừng một chút, anh lại nói:
- Ngày mai tôi bận rồi.
Có vẻ như Châu Tiểu Ân không nhịn được nữa rồi, liền nhìn Tô Thước nói:
- Anh bận gì chứ?
Không đợi mẹ con kia diễn xong vở tuồng thì Tô Thước đã dịu dàng nắm lấy tay của Châu Tiểu Á, rồi nói:
- Bồi vợ đi mua sắm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT