Qua một đêm từ phòng cấp cứu đi ra, bác sĩ cũng đem được Triệu Ảnh Quân từ cửa tử trở về. Cao Tuấn thuê một phòng bệnh riêng ở khu cao cấp cho anh, còn đặc biệt tuyển thêm bốn vệ sĩ đứng gác bên ngoài.
Hôn mê suốt ba ngày ba đêm, đến ngày thứ tư Triệu Ảnh Quân mới tỉnh lại, câu đầu tiên anh mở miệng lại là: "Lương Khê đâu?"
Sắc mặt Cao Tuấn đen thui, uổng công ông đây bỏ công ăn việc làm đến chăm sóc cho cậu, thế mà một câu hỏi han cũng trả có: "Bị tôi đuổi đi rồi."
"Cái gì?" Triệu Ảnh Quân đầu còn đang băng bó, không lo lắng thương thế trên người mà nhào đến: "Nói, là chuyện gì?"
Khẩu khí thật lớn a! Cao Tuấn mặt không đỏ, tim không đập kể một tràng dài, không ngoài dự đoán, Triệu Ảnh Quân nghe xong liền muốn cho cậu một trận: "Khó khăn lắm anh ấy mới chấp nhận tôi, giờ thì hay rồi, con m* nó, cậu lại đuổi Khê Khê đi."
Khê Khê… Cao Tuấn xém chút bị hai từ này làm sặc, m* nó cũng quá sến súa đi.
Bàn tay đang giữ lấy cổ áo Cao Tuấn buông ra, Triệu Ảnh Quân trên người mặc áo bệnh nhân, hùng hổ xoay người bỏ đi.
"Cậu đi đâu?" Cao Tuấn giữ tay anh lại.
"Buông ra, tôi đi tìm anh ấy." Triệu Ảnh Quân hất văng tay Cao Tuấn, bước tiếp.
Cùng lúc, cửa phòng bệnh mở ra, một bóng dáng quen thuộc đứng ở đó, là Lương Khê.
"Khê…" Triệu Ảnh Quân mờ mịt, quay đầu nhìn Cao Tuấn, chẳng phải cậu bảo anh ấy bỏ đi rồi sao?
Cao Tuấn nhún nhún vai, Lương Khê mà bỏ đi thật, ông đây cũng không dám đối diện với cậu.
"Ảnh Quân, em tỉnh rồi!" Lương Khê khập khiễng chạy đến, đặt hộp thức ăn lên bàn, vội dìu Triệu Ảnh Quân về giường: "Sao không nằm trên giường nghỉ ngơi, cơ thể em còn rất yếu, không nên vận động nhiều."
"Cao Tuấn nói anh bỏ đi rồi, nên em…" Triệu Ảnh Quân mím môi, cảm giác hoảng sợ vừa nãy tiêu tán đi không ít.
Lương Khê mỉm cười, mắng anh ngốc: "Chúng ta hiện tại là người yêu, sao anh có thể bỏ rơi em được."
Triệu Ảnh Quân kinh ngạc: "Vậy còn phân cảnh kia?"
"Đã qua." Lương Khê cầm tay Triệu Ảnh Quân vân vê hồi lâu: "Anh và đạo diễn Lê cùng bàn bạc sửa lại kịch bản, nên vai của em đến đó đã kết thúc."
"..." Triệu Ảnh Quân thở phào nhẹ nhõm, có cảm giác muốn thân thân Lương Khê, lại ngại Cao Tuấn ở bên cạnh.
Truyện Dị NăngLương Khê mở hộp thức ăn, bên trong là cháo thịt bằm cậu nấu từ nhà mang đến: "Ăn chút cháo đi."
Triệu Ảnh Quân há miệng, thảnh thơi tựa vào tường, nhìn bộ dạng này hiển nhiên là muốn Lương Khê đút cho mình.
"Anh đút em ăn." Lương Khê vui vẻ, múc từng muỗng nhỏ bón cho anh: "Có ngon không?"
Chú cún to Triệu Ảnh Quân tích cực gật đầu, bộ dạng nịnh nọt, chỉ thiếu hai cái tai với cái đuôi nhỏ ngoe nguẩy sau lưng nữa thôi: "Rất ngon!"
Cháo rất nhanh đã thấy đáy, Lương Khê đứng dậy, chuẩn bị đi ra ngoài, Triệu Ảnh Quân nhanh chóng nắm lại: "Anh đi đâu?"
Lương Khê cười, trấn an anh: "Anh đi ra ngoài nói chuyện với bác sĩ, Quân Quân chờ một lát."
Quân Quân? Cao Tuấn đang uống nước liền phun hết ra ngoài, hai con người này rất thích nói điệp từ a.
"Về sớm đó." Triệu Ảnh Quân luyến tiếc rút tay về.
Lương Khê gật đầu, mở cửa rời đi.
Ngày đó sau khi nghe thấy Cao Tuấn bảo cậu rời xa Triệu Ảnh Quân, Lương Khê mới sáng tỏ lòng mình. Cậu không muốn, chỉ cần nghĩ đến mỗi ngày không gặp được đối phương, trái tim liền đau đớn, cậu muốn đối tốt với anh, muốn ở bên anh.
Hiện giờ bọn họ là người yêu của nhau rồi, nghĩ như vậy Lương Khê càng thêm vui vẻ.
Trong phòng, Triệu Ảnh Quân thu lại nụ cười, nhìn hình ảnh bản thân phản chiếu trên cửa sổ, đuôi mắt lóe lên một tầng tử khí: "Là Thẩm Đông Quân phải không?"
"Không." Cao Tuấn lạnh nhạt đáp: "Là Dư Kiết Ngạo."
"Hừ" Triệu Ảnh Quân hừ lạnh, nửa thật nửa đùa nói: "Vì yêu mà sinh hận?"
"Cậu tính sao?" Cao Tuấn dâng lên một chút hứng thú.
Triệu Ảnh Quân vuốt ve lòng bàn tay, cười đáp: "Cứ để cho hắn vui vẻ một thời gian nữa, cũng không muộn."
"..." Cao Tuấn hiểu ý, cười xấu xa.
"Mà nè Ảnh Quân."
"Hử?" Anh quay đầu.
Cao Tuấn: "Cậu và anh ấy đừng xưng hô như vậy nữa, buồn nôn chết được."
Triệu Ảnh Quân: "..."
Một giây.
Hai giây.
Ba giây.
Âm thanh mắng chửi của Triệu Ảnh Quân vang lên: "Tên FA như cậu thì biết cái quái gì chứ? Tôi trù cậu sớm bị thần tình yêu quật chết!"
"Tôi mới không thèm yêu đương."
Người qua lại bên ngoài đều không nhịn được nhìn vài lần, đây đâu phải khoa tâm đâu nhỉ?