Nhận được tin Triệu Ảnh Quân bị tai nạn, Cao Tuấn vứt hết toàn bộ sự vụ ở công ty cho trợ lý, tức tốc phóng xe đến bệnh viện. Trước cửa phòng cấp cứu, Lương Khê mệt mỏi ngồi trên đất, thấy cậu đi đến cũng không có phản ứng.

"Đã xảy ra chuyện gì?" Cao Tuấn lớn tiếng hỏi.

Ánh mắt Lương Khê vô cảm, hờ hững nhìn đèn trần của bệnh viện: "Có người phá hỏng đạo cụ, khiến Ảnh Quân rơi từ trên cao xuống."

"Mẹ kiếp!" Cao Tuấn chửi thề: "Tra ra là ai làm không?"

"Tìm được người rồi." Lương Khê vuốt mặt để bản thân tỉnh táo đôi chút: "Sau khi gây án, hắn liền bỏ trốn, tôi tra ra thông tin hắn trong dữ liệu mật của công ty, đã giao cho cảnh sát."

Sắc mặt Cao Tuấn ngày càng tệ: "Anh đoán ra kẻ chủ mưu là ai chưa?"

Cao Tuấn không tin một nhân viên quèn như tên kia dám làm ra chuyện tày trời này, trừ phi có người ở sau chỉ điểm.

Lương Khê lắc đầu.

Thấy vậy Cao Tuấn cũng không nói thêm gì, dựa vào lang cang muốn hút thuốc, sực nhớ nơi này là bệnh viện chỉ đành đem gói thuốc nhét trở lại túi áo.

"Tôi và Ảnh Quân chơi thân với nhau từ nhỏ." Cao Tuấn cảm thấy buồn chán, đột nhiên muốn tâm sự: "Ảnh Quân không những ít nói, còn thích làm mặt lạnh, thuở đi học còn đánh bạn cùng lớp phải nhập viện, nhưng không một ai dám quay lại trả thù cậu ấy."

"..." Lương Khê lúc này mới phản ứng, ngẩng đầu hỏi Cao Tuấn: "Vì sao?"

Cao Tuấn nhớ lại chuyện cũ, bật cười: "Vì cậu ấy là đại thiếu gia nhà họ Triệu, con trai của chủ tịch tập đoàn dầu khí lớn nhất Triệu Thị - Triệu Văn Đức.

"..." Chẳng phải Triệu Ảnh Quân nói với Lương Khê, bản thân là trẻ mồ côi sao? Cậu điều chỉnh hô hấp, khiến giọng nói trở nên tự nhiên nhất: "Sao cậu ấy không quay về Triệu gia? Không thể?"

"Là không muốn." Cao Tuấn ngẩng đầu nhìn trăng sáng trên bầu trời, nói tiếp: "Vừa tốt nghiệp phổ thông, cậu ấy đã bỏ ra nước ngoài du học, nếu không phải vì anh, Ảnh Quân cũng sẽ không quay về."

"Vì tôi?" Cả người Lương Khê căng cứng, cậu không hiểu gì hết.

Cao Tuấn thở dài, cậu dám cá nếu mình không nói ra, e rằng cả đời này Lương Khê cũng sẽ không biết có một tên đàn ông đơn phương chính mình mười ba năm: "Lớp 10A6 có một học đệ tên Ảnh Quân, ngày ngày đều cùng anh ở lại sân trường tập luyện khiêu vũ."

"..." Lương Khê hoàn toàn sững sờ, rõ ràng chính bản thân luôn cảm thấy quen thuộc với bóng dáng người nọ, nhưng không cách nào nhớ ra được.

"Lương Khê." Cao Tuấn rời khỏi lang cang, đi về phía cậu: "Có lẽ xa cách hơn mười ba năm khiến anh quên đi, anh ráng nhớ lại, giữa anh cùng Ảnh Quân có phải có với nhau một đoạn hồi ức…"

"Không không…" Lương Khê trợn trừng hai mắt, giờ phút này đầu cậu đau như búa bổ, hai tay cố giữ chặt đầu, trong não hàng vạn ký ức như dãy phim lướt qua, hỗn độn, chi chít, dính chặt vào nhau, khiến mọi thứ ngày càng mơ hồ.

"Lương Khê, Ảnh Quân yêu anh, thật sự rất yêu anh!" Cao Tuấn như không nhận ra tâm thần Lương Khê không ổn định, tiếp tục nói: "Cậu ta vì anh mà dựng lên Trung Khúc, vì anh mà trở thành diễn viên, tất cả đều vì anh."

Cái gì? Một lần tiếp thu nhiều thông tin khiến Lương Khê không kịp hiểu hết, chỉ nghe giọng điệu lạnh lùng của Cao Tuấn vang lên lần nữa.

"Nếu anh không thể đáp lại tình yêu của Ảnh Quân, thì đi đi." Nét mặt tươi cười vừa rồi như biến mất, Cao Tuấn lạnh lẽo nhìn Lương Khê, lập lại: "Nếu không thể cho cậu ấy hạnh phúc, xin hãy rời đi."

Lương Khê lẳng lặng nhìn Cao Tuấn, trong lòng đã có câu trả lời.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play