Bức Thư tình của bác sĩ Cố

Chương 2


1 năm


6.

Giọng nói của Cố Minh Ngữ mềm mại và chậm rãi, nhưng khi anh nhìn tôi, ánh mắt như muốn khắc sâu hình ảnh của tôi vào trong đáy mắt, hình bóng của tôi hiện rõ trong con ngươi của anh, không một chút che giấu.

"Đã hiểu chưa? Tiểu Miêu Miêu."

Chất giọng trầm và từ tính như mang theo một làn gió nhẹ nhàng, đẹp như tiếng đàn Cello, lại có sự thân mật của một người tình.

Mỗi khi gọi tôi là "mèo nhỏ", anh ấy sẽ hôn tôi.

Nghĩ đến đây, tôi thẫn thờ nhìn vào đôi mắt sâu thẳm, đường nét góc cạnh và đôi môi mỏng hơi mím lại......

Bụp! Bụp!

Tôi cảm thấy nhịp tim của mình đã tăng lên đến hai trăm ngay lập tức, hai má nóng bừng.

Ngay khi Cố Minh Ngữ chuẩn bị hôn xuống——

Chút lý trí duy nhất còn sót lại đã giúp tôi đưa tay đẩy anh ra ngoài!

"Phù!"

Đóng sầm cửa.

Tôi ôm chặt lồng ngực để xoa dịu trái tim đang muốn nhảy ra khỏi lồng ngực của mình.

C h ế t tiệt, tại sao tôi vẫn có tình cảm với Cố Minh Ngữ vậy!

Không được, không được!

Con đường bây giờ là ‘con ở-cha đi’

Cố Minh Ngữ và tôi đã chia tay rồi!

Sáng sớm hôm sau, ánh nắng ấm áp xuyên qua khe hở trên rèm cửa chiếu vào. Tôi vươn vai.

Nhớ đến Cố Minh Ngữ vẫn còn ở ngoài, tôi lập tức tỉnh dậy.

Trước khi bước ra khỏi phòng, tôi đã tắm rửa sạch sẽ vì không muốn tỏ ra luộm thuộm trước mặt anh, mặc dù cũng không phải chưa từng thấy qua.

Nhưng bây giờ đã chia tay, mối quan hệ đã khác!
Tôi phải để Cố Minh Ngữ thấy rằng sau khi chia tay với anh, tôi đã trở lại là cô gái mỏng manh như trước, để anh phải hối hận!

Thậm chí tôi còn cố tình mở TV, chọn kênh tiếng Anh!

Nhìn cánh cửa phòng khách vẫn đang đóng kín, tôi nhàn nhã nhấp một ngụm sữa, chiếc đuôi kiêu hãnh đang hướng lên trời, Cố Minh Ngữ, anh nên nhìn thấy!

Level của tôi bây giờ cao rồi!
Không có anh, tôi ngày càng trở nên xuất sắc hơn.

Kết quả, tôi chờ ở cửa rất lâu nhưng vẫn không thấy anh đâu.

Đẩy cửa—nhìn——

Hay lắm, người, đã biến mất!

Giả vờ cái gì chứ.

Tôi có ấm ức, nhưng thất vọng nhiều hơn.

Cố Minh Ngữ bỏ đi không nói một lời!

Trước đây cho dù tôi còn ngủ, anh ấy vẫn sẽ nói với tôi.

Không đúng…

Bây giờ chúng tôi chia tay rồi, đã chia tay !

Ding dong!

Chuông cửa đột nhiên vang lên, tôi không có tâm trạng bước ra mở cửa.

Cố Minh Châu đứng ở cửa, lắc lắc bữa sáng trong tay, chào hỏi:

"Chị dâu, chào buổi sáng, anh trai kêu em mang bữa sáng cho chị, nói chị cần bồi bổ thêm."

Tôi sửng sốt, Cố Minh Ngữ sáng sớm đã chạy đi, nhưng lại nhờ em gái giao bữa sáng?

Cái hành động gì vậy?

Cố Minh Châu bước vào: "Bộ phận của anh ấy gần đây hơi bận, nhưng anh em nói buổi tối sẽ về với chị."

Tôi đầy dấu chấm hỏi.

Tại sao Cố Minh ngữ lại để Minh Châu gọi tôi là chị dâu?!

7.

Tôi rất xấu hổ khi Cố Minh Châu mở miệng ra một câu ‘chị dâu’, hai câu cũng ‘chị dâu’, nghĩ một chút, tôi nghiêm túc giải thích với cô ấy:” Chị và anh em thật sự chia tay rồi.”

Cố Minh Châu sững sờ nhìn tôi: "Hai người cãi nhau à?"

"Hay là có hiểu lầm gì không? Anh em rất thích chị, trong phòng có ảnh của hai người, màn hình điện thoại cũng là ảnh của chị."

"Dù sao em ở nhà, ngày nào cũng có thể gặp chị."

Nhìn ánh mắt chân thành của Cố Minh Châu, tôi không biết nên vui hay nên buồn, cười khổ thở dài: "Không có hiểu lầm, anh ấy quá bận. Quan trọng nhất là tính cách không hợp nhau. "

"Cả hai đều bướng bỉnh, cãi nhau thì không ai chịu nhường ai".

"Thay vì tiếp tục ở bên nhau làm tổn thương cả hai, thà rằng tách ra, biết đâu lại tốt hơn.”

"Bọn chị đã chia tay ba tháng rồi, anh ấy cũng không chủ động đến tìm."

Đó chính là đồng ý ngầm cho việc chia tay của chúng tôi.

Cố Minh Châu lắc đầu liên tục, cô ấy rất lo lắng, giống như không biết giải thích như thế nào với tôi.

Sau đó thở dài: “Chị dâu, chị đừng hiểu lầm anh trai em, ba tháng trước anh ấy đã trải qua mấy lần phẫu thuật liên tiếp rồi đổ bệnh, hai ngày nay mới khỏi. Vào ngày chị đến khám, anh ấy đang đợi em ở bệnh viện, em định đưa anh ấy đi tái khám......"

Nghe cô ấy nói, tôi hơi sửng sốt.

Cố Minh Ngữ đi kiểm tra sức khỏe?

Là tôi hiểu lầm?

Anh không trả lời không phải do bận mà là không được khỏe?

"Mấy ngày nay anh trai em rất mệt, hai người đừng cãi nhau nữa."

Thấy tôi không muốn nói tiếp nữa, cô ấy đành phải gửi cho tôi một đường link Weibo: "Chị dâu, em nghĩ cái này có thể cho chị câu trả lời."

Điện thoại Cố Minh Châu reo lên đúng lúc, bệnh viện gọi đến báo có việc cần cô ấy xử lý.

"Chị dâu, em từng xem qua một bộ phim, trong đó có một câu nói, vợ chồng không phải chỉ cần tình yêu, mà còn phải có sự bao dung và nhường nhịn lẫn nhau."

"Đôi khi nhường một bước không phải là hèn nhát, mà là minh chứng của tình yêu."

"À đúng rồi, anh trai em là người không giỏi diễn đạt, chị dâu, em giao anh trai lại cho chị, em đến bệnh viện trước!"

Tôi đã rơi vào trầm tư khi nghe Cố Minh Châu nói những lời đó.
Khi nhấp vào liên kết mà cô ấy gửi, tôi rất ngạc nhiên với những thông tin trong đó.

Cố Minh Ngữ và Tiểu Miêu Miêu: tôi đã chuẩn bị nến để tỏ tình với người mình thích, nhưng tất cả đều bị tịch thu, xấu hổ ch ế t được. Nhưng thật may mắn là cô ấy vẫn đồng ý.

Cố Minh Ngữ và Tiểu Miêu Miêu: Hôm nay đi xem phim với Miêu Miêu, bạn cùng phòng nói lần đầu đi xem phim chung nhất định phải chọn phim khoa học viễn tưởng, như vậy mới ngầu, các bạn nữ mới thích. Nhưng tôi không thích xem phim lắm, chỉ xem Miêu Miêu thôi.

Cố Minh Ngữ và Tiểu Miêu Miêu: Tôi muốn kết hôn với Miêu Miêu!

Nhìn mỗi bài viết của Cố Minh Ngữ, nằm trên ghế sô pha tôi dở khóc dở cười, đồ ngốc này sao lại đáng yêu như vậy!

Thực ra, tôi và Cố Minh Ngữ quen nhau từ thời đại học.

Anh học đại học Y đối diện, còn tôi học kế toán.

Bởi vì tôi gặp Cố Minh Ngữ đang làm việc bên ngoài trường học nên sau khi hỏi thăm xung quanh tôi mới biết anh ấy là sinh viên y khoa.

Gia đình điều kiện bình thường, nhưng rất chăm chỉ, quan trọng nhất là đẹp trai.

Tôi lẻn vào trường của họ để tham dự các lớp học và bị giáo sư bắt gặp.

Khi đang xấu hổ, Cố Minh Ngữ đã nói tôi là bạn gái của anh ấy.

.......

Diễn đàn trường học của bọn họ bùng nổ.

Ngay cả giáo sư cũng ngạc nhiên.

Suy cho cùng, một người lạnh lùng xa cách như Cố Minh Ngữ lại chính thức tuyên bố tôi là bạn gái của anh ấy. Ngay sau đó, tôi tận dụng cơ hội để tỏ tình.

Anh cũng đồng ý.

Chúng tôi đến với nhau một cách tự nhiên.

Sau này khi tôi hỏi anh ấy: "Cố Minh Ngữ, anh thích em từ lâu rồi phải không?"

Anh ấy nói: "Nếu không thì sao? Ngày nào anh cũng đến mua trà sữa, anh có thể không nhớ sao?"

Bây giờ nghĩ lại, lúc đó thật ngọt ngào.

Mọi thứ đã thay đổi sau khi anh ấy trở thành thực tập sinh......

Khi tôi đang đọc những thứ mà Cố Minh Ngữ viết mà bản thân không nhìn thấy được, anh ấy đã quay lại.

8.

Tôi nhanh chóng quay lưng lại với Cố Minh Ngữ, bây giờ tôi chỉ muốn đọc những thứ bài đăng này để có thể hiểu rõ hơn.

Cố Minh Ngữ mua thêm một túi rau lớn.

"Buổi tối anh nấu cơm cho em."

Cố Minh Ngữ khá tự nhiên.

Kèm theo một chút kiêu ngạo.

"Em không phải là muốn từ chối anh đúng không? Đàn ông nấu ăn ngon trên thế giới này không còn nhiều đâu.”

Này.

Anh ấy thể hiện rất khác với những thứ đã đăng trên Weibo.

Tôi ngồi dậy, cố gắng nhịn cười, nghiêm mặt nói với anh: "Phòng bếp là của anh, đi đi."

Cố Minh Ngữ cau mày, nhưng cũng không nói gì đi vào bếp.

Tôi thò đầu vào muốn hỏi.

Như thể cảm nhận được tôi, Cố Minh Ngữ nhìn lên.

Khoảnh khắc bắt gặp ánh mắt của anh ấy, tôi vội cúi đầu xuống, không biết phải nói gì!

Trong bữa ăn, tôi đã nhìn trộm Cố Minh Ngữ vài lần.

"Tống Miêu Miêu, em có chuyện gì cứ nói đi."

Có vẻ như Cố Minh Ngữ cuối cùng không nhịn được nên đặt đũa xuống một tiếng ’bốp’, nhưng thấy như đang dọa tôi, vội vàng cầm lên, lại đặt xuống lại.

Anh nói một cách lúng túng: “Vừa rồi chỉ hơi sơ ý.”

Tôi hắng giọng: “Tài khoản của Cố Minh Ngữ và Tiểu Miêu Miêu là của anh phải không?”

Đồng tử của Cố Minh Ngữ đột nhiên co rút lại, khuôn mặt đẹp đẽ của anh đỏ bừng lên nhanh đến mức mắt thường có thể nhìn thấy, như một con tôm luộc!

"Em, em..."

"Tất cả là do anh viết à?"

Tôi lấy điện thoại di động của mình cho Cố Minh Ngữ: "Cố Minh Ngữ, em không ngờ rằng anh ở trước mặt em và trên mạng hoàn toàn khác nhau? Còn những chuyện gì mà em chưa biết nữa?”

Dường như bị xúc động bởi lời nói của tôi, Cố Minh Ngữ nhìn tôi, đôi mày dài khẽ run, ánh mắt dịu dàng.

"Từ khi trở thành trưởng khoa, công việc bận rộn, anh luôn đi sớm về muộn, thường không để ý đến em."

"Lúc trước anh thấy em hình như không để ý gì mấy, cũng không coi trọng”

Tôi mím môi nghiêm túc hỏi: “Là vì em có thai, nên anh ......"

"Không."

Cố Minh Ngữ dứt khoát phủ nhận, ánh mắt nghiêm túc chưa từng thấy

"Có con hay không cũng không quan trọng."

Trong ánh mắt chân thành của anh ấy không có chút giả dối nào khiến tim tôi loạn nhịp.

Trong một khoảnh khắc, tôi thực sự muốn gật đầu.

Nhưng tôi sợ lặp lại những sai lầm tương tự.

Suy cho cùng, công việc của anh vẫn rất bận.

Tôi biết anh rất chăm chỉ, nhưng tính cách của chúng tôi cũng không dễ gì thay đổi được.

Tôi do dự hết lần này đến lần khác: "Xem thể hiện của anh, hôm nay cũng không được ở đây.”

Cố Minh Ngữ không do dự: " Được!"

9.

Buổi sáng hôm nay vừa mở mắt đã nghe thấy tiếng động bên ngoài. Tôi nhìn qua mắt mèo, hóa ra ở đối diện có hàng xóm mới chuyển đến, chợt thấy có một chiếc đèn bàn pha lê rất quen thuộc, giống hệt chiếc mà tôi đã tặng cho Cố Minh Ngữ, nhưng tôi không nghĩ nhiều, quay vào bếp.

"Ding Dong."

Sớm như vậy? Là ai chứ?

Không phải Cố Minh Ngữ thì là ai!

Anh đưa bữa sáng qua: "Từ nay về sau, mỗi ngày anh sẽ mang bữa sáng cho em."

"Anh ở phía Bắc, đi tới đi lui, không cần đến bệnh viện làm à?"

Tôi nhớ là Cố Minh Châu nói anh đã có nhiều cuộc phẫu thuật trước đây và đang nghỉ ngơi chăm sóc lại cơ thể.

"Cho nên anh đã chuyển đến đối diện em." Cố Minh Ngữ nghiêng người sang một bên.

Tôi ngước lên, cửa đối diện đang mở, liếc qua là có thể thấy những bức ảnh nghệ thuật của mình treo trên tường, chúng làm tôi rất ngạc nhiên.

Lại là thao tác gì đây?

Cố Minh Ngữ ho nhẹ một tiếng che đậy: "Như vậy ra vào đều có thể thấy được em.”

Dừng lại một chút, sau đó tiếp tục: “Vừa không mặt dày đeo bám, một mũi tên trúng hai đích.”

Thật lòng mà nói tôi đang rung động.

Nhưng vẫn không thể khiến anh quá tự hào được: “Vậy em có cần phải khen anh thông minh không?”

“Mau vào ăn sáng đi, anh đến bệnh viện." Cố Minh Ngữ liếc nhìn đồng hồ, sau đó vội vàng trở về nhà, thu dọn đồ đạc rời đi.

Nhưng anh ấy không quên chào tạm biệt với tôi.

Tôi cũng vẫy tay và nhìn anh bước vào thang máy.

Tôi muốn hỏi anh ấy tại sao không liên lạc với tôi trong ba tháng qua, liệu có phải vì quá bận với các ca phẫu thuật hay không.

Bây giờ nghĩ lại, vẫn là chờ thêm.

Sau khi nói với bố mẹ về việc tôi mang thai và xin họ cho phép tôi tự giải quyết mối quan hệ với Cố Minh Ngữ, tôi thở phào nhẹ nhõm.

Mặt trời rực rỡ và tươi sáng chiếu và sưởi ấm tôi, khiến tôi tràn đầy hy vọng về tương lai, mong chờ màn trình diễn tiếp theo của Cố Minh Ngữ.

Những ngày sau đó, ngoài lúc đi làm, Cố Minh Ngữ chỉ ở bên cạnh chăm sóc tôi.
Nhất là những ngày ốm nghén, ăn gì cũng nôn, không ngon miệng.

Để đảm bảo dinh dưỡng cho tôi, Cố Minh Ngữ đã mua vài cuốn sách dạy nấu ăn và nghiên cứu sâu hơn, đồng thời chế biến những món ngon cho tôi theo nhiều cách khác nhau.

Vì vậy, cân nặng của tôi đột nhiên tăng thêm 20 cân!

Tôi nhìn chiếc cân với vẻ hoài nghi.

"Cố, Minh, Ngữ!"

"Sao vậy? Ăn không ngon?"

Cố Minh Ngữ vội vàng đi ra, trên tay vẫn cầm chiếc thìa: "Vậy thì nhổ ra nhanh đi, anh làm món khác cho em.”

Tôi cắn một miếng đùi gà và khóc: “Em tăng mười ký rồi, phải làm sao đây!!”

“Miêu Miêu ngốc của anh, đây không phải là cân nặng của một mình em, là cân nặng của con của mình nữa, đó là số kí của em bé." Cố Minh Ngữ nghiêm túc nói.

"...Em bé trong bụng nặng 20 cân?"

"Àaa... hay anh làm gà nướng muối cho em nha"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play