Ba tháng sau khi chia tay bạn trai, tôi có thai.
Đến bệnh viện khám thai, nào ngờ bác sĩ lại là em gái của bạn trai cũ.
"Chị dâu, anh em biết chị có thai không?" Em chồng ‘cũ’ hưng phấn hỏi.
Khóe miệng tôi giật giật: "Chị với anh em vừa chia tay rồi."
Em chồng: "?"
Cô ấy chỉ tay về phía sau.
"Hay là, nói chuyện chút."
1.
Chuyện này ảo thật.
Gương mặt bạn trai cũ Cố Minh Ngữ đột ngột in vào mắt tôi, bất ngờ như vậy,
muốn trốn cũng không kịp, đành, tôi kéo khóe miệng cười cứng ngắc:
“Chào, lâu rồi không gặp."
Dành cho những người biết, Cố Minh Ngữ là một bác sĩ sản khoa.
Cố tình tránh đến bệnh viện anh làm việc, vì sợ sẽ bị điều tra ra manh mối, nhưng cuối cùng, ông trời đã giúp anh một tay, cho tôi một bài học đắt giá, nói cho đúng hơn là, cái gì là “người tính không bằng trời tính”
Càng không nói nên lời, tại sao Cố Minh Ngữ cũng sẽ xuất hiện ở khoa sản của bệnh viện này.
Có ch ết tôi cũng không tin anh ấy đến gặp em gái.
"uhm, lâu rồi không gặp."
Cố Minh Ngữ rất trịnh trọng trả lời tôi, ánh mắt anh rơi vào bụng dưới của tôi, biểu cảm trên khuôn mặt đẹp trai khá phức tạp: "Cố Minh Châu, kiểm tra kỹ chưa?"
"Ba tháng."
Cố Minh Châu nhanh nhảu, sau đó không chớp mắt nhìn anh mình: "Chia tay bao lâu?"
"Vừa khéo, cũng ba tháng."
Cố Minh Ngữ cong môi, ánh mắt phức tạp trong nháy mắt hóa thành ý cười, nhưng nhanh đến mức khó phân biệt được.
Tôi khẽ hừ một tiếng: "Thì sao? Liên quan gì đến anh."
"Cái miệng của em......"
Ánh mắt anh khẽ động, ra hiệu cho tôi ra ngoài với anh: "Nói chuyện?"
"Không cần."
Tôi là một con vịt cứng đầu không có bản lĩnh, nhưng được cái rất bướng bỉnh.
Anh nhìn tôi, trong đôi mắt đẹp có chút tức giận, nhưng cuối cùng chỉ lặng lẽ đi theo bước chân của tôi, tôi đi đâu anh đi theo đó.
Cuối cùng thành công khiến tôi khó chịu: "Anh muốn gì?"
"Giải thích cho anh."
Cố Minh Ngữ cau mày, nhìn tôi chăm chú, ngũ quan thâm thúy, đồng tử hẹp dài mạnh mẽ, khi nhìn chằm chằm vào một người, có thể khiến cho người đó có ảo giác bị nhìn thấu từ trong ra ngoài.
Nhưng không thể phủ nhận, anh ấy là một người có nét đẹp không thể bàn cãi.
Tôi nuốt nước miếng, nghẹn ngào nhìn anh: "Cố Minh Ngữ, chúng ta đã chia tay rồi, em phải giải thích gì với anh đây?"
"Đứa bé."
Anh ấy nói ngắn gọn, tôi chế nhạo: "Anh không phải là người đàn ông duy nhất trên thế giới."
Còn chưa nói xong, trong mắt anh ấy đã hiện lên sự tức giận.
Tôi làm ngơ rồi dửng dưng: “Chia tay vui quá, đi bar chơi hơi lớn, rồi có em bé”.
Tôi không ngần ngại hủy hoại thanh danh của mình, anh ấy còn muốn gì nữa?
Thấy anh vẫn cau mày nhìn chằm chằm, tôi cũng vui vẻ: “Cố Minh Ngữ, anh có sở thích làm bố sao?”
Chà, nếu ánh mắt có thể gi ết người thì tôi nhất định sẽ xịt máu tung tóe ngay tại chỗ.
Cố Minh Ngữ bước nhanh rời khỏi bệnh viện với vẻ mặt giận dữ.
Tôi đứng trong gió, nhìn bóng lưng cao lớn của anh đi xa dần,
|*sương nước cuối cùng cũng làm mắt tôi mông lung-水雾终是忍不住蒙胧了眼睛。|
Không phải anh ấy không yêu tôi, cũng không phải tôi không yêu anh.
Nhưng hai con người vốn nhạy cảm, hiếu thắng còn nóng nảy ở cùng nhau, thật sự là chấn động trời đất, cãi nhau đến mức có thể dỡ luôn cả mái nhà.
Yêu nhau ba năm, yêu đến chết đi sống lại, lúc cãi nhau cũng không kém, trời cũng muốn lật.
Cãi lâu rồi, người cũng sẽ chán, cho nên tôi đề cập chia tay.
Chắc anh cũng mệt nên không từ chối.
Vì cả anh ấy và tôi đều không thể học cách yêu nhau nhiều hơn, chia tay cũng là một cách để yêu đối phương, chỉ là không nghĩ đến điều bất ngờ lại xảy ra.
2.
Đứng đờ đẫn một lúc, tôi rời khỏi bệnh viện.
Buổi sáng ốm nghén nặng, hầu như không ăn được gì, lại đụng phải Cố Minh Ngữ, lúc này đầu óc vẫn còn choáng váng.
Tôi đang nghĩ đến việc tìm một chiếc taxi, trước tiên sẽ giải quyết vấn đề về |*dân sinh đại sự-民生大事|,
Nhưng ngay khi tôi vẫy tay, một chiếc G lớn màu đen lướt qua trước mặt tôi, cửa sổ của ghế lái phụ hạ xuống, lộ ra khuôn mặt khiến người ta vừa yêu vừa hận của Cố Minh Ngữ,
"Lên xe."
Đôi môi mỏng của anh hơi nhếch lên, lời nói không có gì tức giận lắm.
Tôi hừ lạnh một tiếng: "Không thèm."
Lời chưa dứt, đã thấy gân xanh trên trán Cố Minh Ngữ giật giật.
Tôi khịt mũi, nhìn đi chỗ khác và tìm một chiếc taxi, nếu không phải buổi sáng đã dành hết sức để nôn thì tôi đã lái xe đến đây.
Nhưng trước khi tôi kịp vẫy tay, đã nghe thấy tiếng cửa xe đóng sầm lại, thân xe rung chuyển ba lần.
Ơ, cái tính nóng nảy này.
Ngay khi tôi đang than thở làm sao mình có thể sống sót qua ba năm ở bên anh ấy, tôi thấy Cố Minh Ngữ bước xuống xe.
Với sắc mặt âm trầm, anh ấy chạy nhanh về phía tôi.
“Con mie nó*他喵的”
Ba năm kinh nghiệm chiến đấu ùa về trong đầu tôi ngay lập tức, thần kinh đại não còn chưa kịp ra lệnh, đôi chân của tôi đã nhanh chóng di chuyển.
"Tống Miêu Miêu!"
Anh ấy gầm lên từ phía sau, và tôi điên cuồng bỏ chạy trong gió.
Với tâm trạng hiện tại của anh, tôi ngu sao mà để anh ta bắt được, nhất định sẽ có một trận chiến thế kỷ nữa xảy ra.
Chỉ biết chạy và chạy, không nghe thấy phía sau không có động tĩnh gì.
Tôi nghi ngờ dừng lại, vừa quay đầu lại đã thấy con xe đen thong dong theo sau, trườn chậm chạp như một con rùa.
Tôi: "......"
Đồ khốn mưu mô!
Cửa sổ xe mở ra, anh cầm tay lái, nhếch môi cười: "Tống Miêu Miêu, chạy tiếp không?"
Nếu còn chạy, tôi chính là một cái đầu heo.
Tôi thở hổn hển kéo cửa xe, anh ấy lập tức phanh xe lại, khi mông chưa kịp chạm ghế đã khóa cửa xe, như sợ tôi chạy mất.
Sau đó chính là một màn giáo huấn đổ ập xuống đầu,
|*”Chân chạy chưa đủ?”- 春是不足|
"Có bầu em còn chạy như vậy, không cần mạng à!"
"Em kéo cửa xe trước khi anh kịp dừng lại, chê điện Diêm Vương chưa đủ sinh động nên muốn mua một tặng một?”
"Làm gì cũng phải chú ý chứ?“
*干事就不能上点心!”
Đôi môi mỏng duyên dáng khép mở, nhưng tất cả những gì anh nói đều là những lời làm tổn thương tôi.
Tôi tức đến mức giậm chân vào cửa xe: “Thả em xuống!”
Gân xanh trên trán anh lại bắt đầu nổi lên, ánh mắt hừng hực lửa giận, vẻ mặt hằn học ước gì có thể bóp cổ tôi chết ngay bây giờ.
Sau đó, anh ấy thực sự cúi xuống.
Tôi không có cốt khí và lòng can đảm.
Nhưng nghĩ lại, tôi muốn bóp cổ anh, chưa kịp nói gì thì anh đã chồm qua người tôi, giật lấy dây an toàn.
Có một tiếng lách cách nhẹ và dây an toàn khóa lại, nhưng anh không lùi ra.
Tôi lườm anh: "đừng hòng mua chuộc em."
*"Tống Miêu Miêu, đến chết em vẫn cứng miệng như vậy."
「宋苗苗,你以后要是死了,这张嘴都还是硬的。」
Rõ ràng là tức giận, nhưng trong mắt lại tràn đầy vẻ bất lực: “Nói chuyện đàng hoàng với anh thì có ảnh hưởng đến cuộc sống của em không?”
Tôi cười lạnh: "Cái người vừa lên xe đã mắng em là ai? Cố Minh Ngữ, đừng bỏ độc vào miệng, có ảnh hưởng đến việc ăn uống không?"
Ba năm qua, số lần tôi đấu với anh không phải một nghìn lần thì cũng là tám trăm lần.
Bạn bè đã thuyết phục cả hai chúng tôi.
Tôi cũng ngưỡng mộ sự kiên trì tôi và của anh ấy, rõ ràng là không hợp nhau, ba năm rồi vẫn luyến tiếc không nỡ buông tay?
Nhưng rõ ràng đã kiên trì ba năm rồi, tại sao ngày đó lại không thể tiếp tục?
Có lẽ do anh là bác sĩ, có nhiệm vụ của mình và luôn đặt công việc lên hàng đầu.
Cho nên xem nhẹ tình cảm của hai đứa.
Tôi nói bình tĩnh lại, sau đó nhanh chóng rời đi, anh ấy cũng không nói gì.
Từ bỏ cũng tốt.
Khỏi phải tiếp tục chán ghét nhau.
3.
Trên đường về, không ai trong chúng tôi nói chuyện.
Không khí như đông cứng lại.
Dù sao thì cả hai đều đang tức giận, không ai muốn mở lời trước.
Đến cửa nhà, tôi bước xuống xe với khuôn mặt bình tĩnh, nhưng trong lòng đang đếm ngược, cho anh ấy một phút cuối cùng, nếu anh không biết nắm bắt thì cả đời này cho đến ch ết cũng đừng mong gặp lại!
"Tống Miêu Miêu !"
Tôi đắc thắng nhướng mày, trong lòng tạo thành chữ [V] tượng trưng cho chiến thắng.
Sau đó quay người lại với gương mặt vô cảm: "Có chuyện gì."
"Em ăn gì chưa?"
"Chưa, anh..." muốn làm đồ ăn cho em sao?
Tôi còn chưa nói xong, Cố Minh Ngữ đã gật đầu, lên xe rời đi.
Tôi đứng chết lặng.
Là sao?
Cố Minh Ngữ, anh chơi tôi đủ chưa!
Về đến nhà, tôi trực tiếp nằm trên ghế sô pha, sững sờ nhìn trần nhà, nhẹ nhàng chạm vào vùng bụng vẫn phẳng lì, nơi một sinh linh bé nhỏ đang được hình thành.
Đây là một loại......
Cảm giác rất tinh tế.
Ọt…ọt…
Có tiếng trống trong bụng, em bé nhắc tôi đã đến giờ ăn.
Tôi nhấp vào phần mềm giao đồ ăn, xem đủ loại cửa hàng, đủ loại đồ ngon trong ảnh, nhưng không có món nào ưng ý, cảm thấy rất khó chịu.
Sau khi tìm kiếm một lúc lâu, cuối cùng cũng tìm thấy thứ mình muốn ăn, *nhưng lại không thể sử dụng phiếu giảm giá, hoặc không giảm được bao nhiêu.
还用不了券,没有满减!
Tôi thực sự phục rồi!
Ăn cơm thôi mà sao khó thế!
Tôi chưa bao giờ gặp rắc rối như thế này trước đây, dù sao khi đi làm về, sẽ luôn có những bữa ăn nóng hổi bốc khói chờ tôi, Cố Minh Ngữ sẽ chỉ nấu những món tôi thích.
Tưởng chừng như tôi đã không ở bên cạnh anh trong một thời gian dài, anh ấy chính là như vậy.
Làm cho cái miệng tôi trở nên kén chọn, thành công chiếm được dạ dày cũng như trái tim của tôi.
Mới chia tay được hơn ba tháng, tôi trực tiếp giảm ngay mười cân (5kg)
Không có anh ấy sẽ không làm được gì!
Khóc không ra nước mắt.
"Tít Tít!" - Tiếng mở cửa vang lên.
Tôi ngồi dậy và kinh ngạc nhìn Cố Minh Ngữ đang xách túi lớn túi nhỏ vào cửa.
Vẻ mặt bình tĩnh đóng cửa: "Tại sao mật khẩu cửa vẫn là sinh nhật anh?"
Tôi im lặng hai giây trước khi vặn lại: "Em quen rồi, lười đổi."
"Nhưng em quyết định đổi ngay bây giờ!"
Cố Minh Ngữ liếc nhìn tôi và đi thẳng vào bếp: "Đừng đổi, vào giúp anh."
T"Bây giờ không có em anh làm cũng được."
Sau hơn ba tháng xa cách, anh ấy chưa từng chủ động tìm tôi!
Nếu hôm nay không gặp nhau trong bệnh viện, tôi nghi ngờ tên khốn này đã quên mất tôi luôn rồi!
Cố Minh Ngữ nghiêng đầu, hai tay anh ta đút vào túi quần, nhìn tôi chằm chằm thật sâu: “Tống Miêu Miêu, từ trước đến nay anh chưa bao giờ có thể làm được gì mà không có em, được chưa?”
[...]
4.
Tôi cố gắng hết sức để căng cơ mặt, khống chế khóe miệng đang điên cuồng muốn nhếch lên của mình, miễn cưỡng xắn tay áo bước vào bếp.
"Vậy anh cần em làm gì?"
"Em ngồi đây trước đi."
Cố Minh Ngữ lấy cho tôi một chiếc ghế để tôi ngồi, sau đó từ trong túi đồ mua sắm của siêu thị tìm cho tôi một hộp bánh hoa đào: "dằn bụng trước đi".
Là bánh hoa đào yêu thích của tôi!
Tôi vui vẻ nhận lấy: "Cái này rất khó mua đúng không?"
"Đừng quan tâm những việc ngớ ngẩn, đây là để ăn chứ không phải để ngắm." Cố Minh Ngữ vừa phàn nàn vừa chuẩn bị nguyên liệu cần thiết, sau đó cho các món còn lại vào tủ lạnh.
Chiếc tủ lạnh hai cửa được anh lấp đầy ngay lập tức.
Trái cây là nhiều nhất.
"Em có biết cách ăn không?"
Tôi đương nhiên trả lời: "Ăn bằng miệng."
Khóe miệng của Cố Minh Ngữ giật giật dữ dội: "Rất tốt, anh sẽ canh thời điểm để báo những món ăn thích hợp, trước tiên bỏ anh ra khỏi danh sách đen đi."
[EX...]
Tôi chợt nhớ ra, vào ngày chia tay với Cố Minh Ngữ, tôi đã tức giận đến mức suýt đập nát điện thoại di động của mình và đưa tất cả những thông tin liên lạc của anh ấy vào danh sách đen. Đến bây giờ vẫn vậy.
Tiếp theo, Cố Minh Ngữ bắt đầu nấu ăn một cách nghiêm túc.
Tôi chống một tay lên cằm, ánh mắt lặng lẽ dừng lại trên người anh.
Ánh sáng ấm áp chiếu lên khuôn mặt của anh, tạo ra một vầng hào quang mờ nhạt trên đường nét của anh ấy và làm dịu đi bầu không khí xung quanh.
Đây là lần đầu tiên tôi ngồi xem Cố Minh Ngữ nấu ăn một cách nghiêm túc như vậy.
Người ta chỉ biết trân trọng khi mất đi.
......
Từ này khiến tôi đột nhiên cảm thấy rằng Cố Minh Ngữ, người trong tầm tay, đã cách tôi một dải ngân hà, và chúng tôi không còn là duy nhất của nhau nữa.
Mấy ngày trước, tôi cố tình đi ngang qua bệnh viện, tình cờ nhìn thấy anh đang nói cười với những người phụ nữ khác.
Nếu không phải vì tôi mang thai, có lẽ tôi và Cố Minh Ngữ sẽ không có bất kỳ tương tác nào.
Bây giờ anh ấy đang ở đây vì trách nhiệm phải không?
Tôi cảm thấy ngột ngạt và hoảng sợ, oan ức, khó chịu, đau lòng, đủ loại cảm xúc đang ập đến trong mắt tôi.
Khi Cố Minh Ngữ nhìn sang, tôi hoảng sợ cúi đầu xuống.
Giọt nước mắt rơi trên bánh hoa đào.
[...]
"Em không sao."
Tôi sợ anh phát hiện mình đang khóc nên vội đứng dậy chạy đi.
Một giờ sau, Cố Minh Ngữ nấu một bàn đầy món ăn.
Chỉ nghe mùi thơm thôi cũng thấy thèm rồi.
Cố Minh Ngữ đưa đũa cho tôi: "Mau ăn đi."
"Cảm ơn, em sẽ rửa bát sau."
Anh chỉ "ừ" một tiếng, nhưng sau đó, không những rửa bát, còn dọn dẹp nhà cửa, sau đó chăm sóc hoa ngoài ban công.
Thấy anh lề mà lề mề, đang định hỏi khi nào rời đi,
"Tạch tạch tạch!"
Những hạt mưa to bằng hạt đậu đập vào kính cửa sổ sát đất.
5.
Cố Minh Ngữ dường như thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng đóng cửa sổ.
"Dự báo thời tiết nói đêm nay sẽ có mưa to, hình như là thật. Tối nay anh không thể đi được."
Anh ấy đang nói chuyện, giống như trước đây, ngồi trên ghế sô pha và xem tin tức.
Tôi không nói nên lời, liếc nhìn anh: "Bác sĩ Cố, nếu em nhớ không lầm thì anh đến đây bằng ô tô."
"Đêm nay mưa to, đường đi rất khó nhìn, dễ xảy ra tai nạn xe cộ, em nỡ lòng nào để đứa con trong bụng mất cha?" Cố Minh Ngữ nhìn tôi có chút oán hận.
Tôi quay đầu đi: "Không phải con anh."
Cố Minh Ngữ đứng dậy, bước đến ngồi đối diện và nhìn thẳng vào mắt tôi: "Phụ nữ mang thai khi được năm tuần thì có thể thực hiện xét nghiệm quan hệ cha con không xâm lấn, kết quả đảm bảo chính xác 99.9999%, em có muốn thử không?"
Vậy thì tôi chắc chắn sẽ thua.
Tôi lập tức phớt lờ anh, ngáp dài và đi vào phòng ngủ.
"Được rồi, anh có thể ở trong phòng khách, coi như trả tiền cho bữa ăn vừa nãy."
Cố Minh Ngữ không trả lời, nhưng âm thanh của TV phía sau anh nhỏ dần.
Rõ ràng là chúng tôi đã chia tay hơn ba tháng, nhưng mọi thứ dường như không thay đổi.
Tôi nằm trên giường, nhắm mắt lại và ép mình nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Nhưng trằn trọc mãi không ngủ được.
Có thể là vừa rồi ăn quá nhiều nên bây giờ bụng rất khó chịu, hơn nữa lúc trước Cố Minh Ngữ còn chẩn đoán tôi còn có vấn đề về dạ dày, hệ tiêu hóa không tốt.
Tôi nhớ đến loại thuốc dạ dày lần trước anh ấy đưa, hình như nó ở trên tủ đầu giường.
Tôi ngồi dậy trong bóng tối, nhưng bắp chân của tôi vô tình va vào tủ.
Cơn đau khiến tôi thở hổn hển.
"Bang!"
Chiếc cốc rơi xuống đất.
"Tống Miêu Miêu!"
Trong nháy mắt, Cố Minh Ngữ đẩy cửa đi vào, vươn tay bật công tắc đèn.
Ánh sáng đột ngột chiếu vào khiến tôi khẽ nheo mắt lại, chỉ thấy một bóng người cao gầy đi về phía tôi, ôm lấy tôi rồi nhẹ nhàng đặt tôi xuống giường.
"Anh đã nói bao nhiêu lần rồi, nửa đêm thức dậy nhất định phải bật đèn ngủ."
"Em muốn làm gì?"
Tôi quay mặt đi, kéo chăn che đi bàn tay đang ấn vào bụng mình, nhẹ nhàng nói : "Em không sao, anh cứ ngủ đi."
Cố Minh Ngữ tối sầm mặt, thu dọn mảnh thủy tinh vỡ trên đất và đi ra ngoài.
Nhưng không bao lâu sau, anh gõ cửa phòng tôi:
"Tống Miêu Miêu, mới mười phút thôi, chắc em còn chưa ngủ phải không?Anh vào."
Anh bước vào với một bát canh nóng.
"Canh làm ấm dạ dày, uống trước khi đi ngủ."
Tôi ngạc nhiên là Cố Minh Ngữ có thể biết tôi bị đau bụng.
Cơn đau âm ỉ dưới bụng bảo tôi không được từ chối bát canh này, tôi cầm lấy: “Cảm ơn”.
Thấy tôi hai tay bưng bát canh húp từng ngụm nhỏ, lông mày và ánh mắt của Cố Minh Ngữ dịu lại, nâng bàn tay lên đặt vào bụng tôi, xoa nhẹ:
"Ngoan ngoãn uống canh sẽ đỡ đau hơn. Đừng lúc nào cũng uống thuốc, đặc biệt bây giờ đang trong thời kỳ mang thai."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT