Liễu Hiên bước xuống giường, cô đi đến bên cạnh cửa sổ...cô đẩy tấm rèm cửa qua một bên, bên ngoài "trời đã tối hẳn rồi"...cô nhìn xuống đường phố, ánh sáng của đèn neon soi xuống mặt đường tạo nên một màu vàng đẹp mắt, người qua lại trên phố tấp nập, những tiếng còi xe "bíp bíp" khiến cho phố xá càng thêm vui nhộn.
Mặc dù khung cảnh là thế nhưng bản thân Liễu Hiên lại thấy mình thật sự rất cô đơn.
Doãn Lục Lang vẫn ngồi và nhìn cô, nhìn không chớp mắt "Cô ấy mang dáng vẻ quá cô đơn, cơ thể lại gầy gò mong manh...thật khiến cho người khác có cảm giác muốn bảo vệ cho cô ấy, trong số đó có cả bản thân mình!"
Cô định tiếp theo sẽ làm gì?
- Tôi muốn rời khỏi Doãn gia!
Chuyện này...
- Anh có thể giúp tôi được không?
Doãn Lục Lang im lặng một lúc sau rồi khẽ ừ!
- Cảm ơn!
Nhưng họ sẽ không dễ dàng buông tay cô đâu.
- Tôi biết!
Cô đã suy nghĩ kỹ chưa?
- Ừm!
Được, tôi sẽ giúp cô...nhưng với một điều kiện!
- Hửm? Là gì?
Làm bạn gái của tôi!
Liễu Hiên há hốc mồm "sao?"
Doãn Lục Lang không lập lại, chỉ đứng lên rời đi...bỏ lại sau lưng là sự hốt hoảng của Liễu Hiên!
Doãn Lục Lang vừa đi vừa lẩm bẩm "Tên Doãn Chí Hiên đó không xứng đáng với cô đâu".
Liễu Hiên nhìn theo bóng lưng Doãn Lục Lang, đến khi bóng lưng anh khuất dần sau bức tường. Cô bắt đầu suy nghĩ miên man "mình làm bạn gái của anh ta sao?"
...----------------...
Doãn gia!
Ông chú, ngồi đi...cháu có vài vấn đề quan trọng muốn thảo luận cùng với ông chú.
Doãn Lục Lang không nói gì, anh chỉ ngồi bắt chéo chân. Dáng vẻ vô cùng điềm tĩnh, mắt nhìn Doãn Chí Hiên.
Doãn Lục Lang lạnh lùng lên tiếng "Cô ấy ở bệnh viện!"
Doãn Chí Hiên nhíu mày "nhưng vấn đề là ở bệnh viện nào?"
Đó không phải là việc của cậu...
Vừa nói Doãn Lục Lang vừa đứng phắt dậy!
Cháu thấy ông chú có vẻ như rất tốt với cô ta thì phải!
Đúng vậy thì thế nào?
Ông chú đừng quên rằng Liễu Hiên là vợ của Doãn Chí Hiên cháu.
Doãn Lục Lang lạnh giọng lên tiếng "nhưng mà giữa hai người vẫn chưa đăng ký kết hôn. Cái đám cưới ấy chỉ là trò chơi của của trẻ con mà thôi!"
"Ông chú..."
Doãn Lục Lang không nói gì thêm, anh một hướng đi thẳng về phòng.
Trầm Bích vừa mở cửa phòng bước ra đã thấy Doãn Lục Lang đi đến, cô mỉm cười với Doãn Lục Lang nhưng thứ cô nhận lại được chỉ là ánh mắt ghét bỏ của Doãn Lục Lang.
Trầm Bích không vui, cô mang nét mặt hầm hầm đi xuống phòng khách.
"Tiểu Bích, em sao vậy?"
Em...em...Chí Hiên "ông chú của anh ghét em lắm phải không?"
Doãn Chí Hiên nheo mắt "hắn ghét em thì kệ hắn, đợi anh được lên làm người thừa kế thì anh sẽ đá hắn khỏi Doãn gia!"
Trầm Bích cười toe toét "Vâng, Chí Hiên của em là lợi hại nhất!"
Được rồi, để anh đưa em đi mua sắm!
Dạ...
Chẹp...
Một nụ hôn thần thánh rơi xuống má Doãn Chí Hiên.
"Em đó..."
Anh không thích được em hôn sao?
Doãn Chí Hiên kéo Trầm Bích đặt ngồi lên đùi mình "Tiểu Bích của anh vừa xinh đẹp, vừa dịu dàng...anh hy vọng mọi chuyện nhanh chóng đâu vào đó, anh sẽ chính thức kết hôn với em!"
Trầm Bích chợt u buồn "nhưng cô ta sẽ không dễ dàng gì để chúng ta đến với nhau đâu!"
Dựa vào khả năng của cô ta sao? Em yên tâm đi, đợi đến khi anh được lên làm người thừa kế thì anh sẽ khiến cho cô ta mãi mãi biến mất.
Em thật sự không hiểu, Chí Hiên hãy nói cho em biết "tại sao lúc nào anh cũng nói rằng đợi đến khi anh lên làm người thừa kế thì mới xử lý cô ta, cô ta thì có liên quan gì đến việc anh lên làm người thừa kế cơ chứ?"
Haiz..."Tiểu Bích, có những việc anh không tiện nói ra, nhưng em hãy tin anh...anh sẽ sớm cưới em làm vợ thôi, cho anh thêm một chút thời gian nữa, được không em?"
Trầm Bích thấy rất khó hiểu "Liễu Hiên liên quan gì đến việc Chí Hiên ngồi vào ghế người thừa kế chứ? Sao anh ấy lại nhiều lần đề cập đến vấn đề này!"
Em sao vậy Tiểu Bích?
Việc cô ấy trộm thẻ của em, anh định như vậy mà cho qua sao anh?
Doãn Chí Hiên ôm chặt Trầm Bích "em đừng buồn nữa, anh nhất định sẽ thay mặt em đòi lại công bằng...chuyện này cũng không nên để lọt ra ngoài, khiến Doãn gia bị mất mặt, em thương anh...thương họ Doãn thì em hãy giơ cao đánh khẽ...anh và Doãn gia sẽ rất biết ơn em đó!"
Được rồi Chí Hiên, chuyện này em sẽ giúp họ Doãn giấu kín...
Cảm ơn em nhiều lắm Tiểu Bích.
Lý Ngọc vừa từ trên lầu bước xuống, nghe Trầm Bích và Doãn Chí Hiên nói chuyện với nhau thì bà cười hiền hoà "Bích Bích của chúng ta là người phụ nữ vừa xinh đẹp vừa hiểu chuyện, không giống như những kẻ nào đó!"
"Mẹ..."
"Con chào bác gái ạ!"
Ừm..."hai đứa định ra ngoài chơi à?"
Dạ, Chí Hiên định đưa cháu đi dạo...
Ừm..."vậy hai đứa đi đi!"
Dạ!
Doãn Chí Hiên ôm lấy ngang chiếc eo thon gọn của Trầm Bích, cả hai cùng sánh bước bên nhau và nói cười vui vẻ!
Lý Ngọc nhìn theo "hai đứa trẻ thật xứng đôi, còn con ả lọ lem kia có là cái thá gì chứ...sao ông cụ lại muốn cưới ả ta về Doãn gia chứ? Thật khó hiểu!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT