Liễu Hiên không hiểu chuyện gì, cô liếc nhìn người đang đứng khóc thút thít bên cạnh Doãn Chí Hiên...cô chợt nhíu mày "mình đã làm gì mất lòng cô ta sao?"
Doãn Chí Hiên lạnh giọng quát lớn "còn không mau giao nó ra!"
- Tôi phải giao ra thứ gì?
Chát...
- Này...anh ăn hại anh đánh được đánh hoài sao?
Doãn Chí Hiên nghiến răng "tôi không những đánh mà còn giết chết cô nữa!"
Vừa nói Doãn Chí Hiên vừa nhào đến bóp chặt chiếc cổ mảnh khảnh của Liễu Hiên...
Một cảm giác vừa đau vừa khó thở, khiến hơi thở cô từng hồi đứt quãng...cô nhìn vào mắt Doãn Chí Hiên, lòng cô chợt buồn "không ngờ là trong mắt anh ấy chỉ chất chứa căm ghét, anh ấy không hề chứa một chút hiền hoà nào với mình...người này phải đi cùng mình đến tương lai sao? Mình tuyệt đối không thể chấp nhận được điều đó...mình không thích anh ta, mình không muốn cùng anh ta cùng đi hết quãng đường tương lai...không...không!"
...----------------...
- Không...tôi không muốn làm vợ anh..."Doãn Chí Hiên, tôi không muốn gả cho anh!"
Cô tỉnh dậy rồi?
Liễu Hiên uể oải nhìn người đang đứng cạnh giường cô "Lục Lang"
Cô thấy trong người thế nào rồi?
- Tôi không sao!
Cô đã hôn mê một đêm và một ngày rồi đó!
- Anh đã cứu tôi sao?
Cô nói xem...
- Sao anh không để cho tôi chết đi, tôi sống làm gì...cuộc sống này đối với tôi đã không còn ý nghĩa gì nữa!
Cô đừng quá bi quan "mọi thứ rồi sẽ tốt hơn thôi!"
- Chỉ dựa vào khả năng của tôi sao?
Doãn Lục Lang châm điếu thuốc, anh đưa lên miệng hít một hơi thật sâu rồi phà vào mặt Liễu Hiên...
Khụ khụ khụ...
- Chết tiệt "anh dập điếu thuốc dùm tôi với"
Doãn Lục Lang cong môi cười và dập tắt điếu thuốc "yên tâm đi, tôi có thể giúp cô!"
Liễu Hiên quay mặt đi "hừ, anh thì sao? Anh cũng mang họ Doãn đó thôi".
Cô nói xem, cô định sẽ làm gì?
Liễu Hiên cúi mặt "tôi chỉ một thân một mình, tôi biết mình phải làm gì để chống lại họ Doãn đây?"
Doãn Lục Lang khẽ hỏi "sao cô lại trộm thẻ của Trầm Bích?"
Liễu Hiên ngỡ ngàng "trộm sao?"
Phải...Trầm Bích bảo rằng cô đã trộm thẻ của cô ta.
- Tôi không có!
Nhưng lúc đó, tấm thẻ được cô cầm trên tay.
Liễu Hiên lắc đầu "không, là cô ấy đã tìm đến phòng và vứt nó vào mặt tôi. Cô ấy bảo tôi cầm lấy và rời khỏi Doãn gia!"
- Hãy tin tôi, tôi không trộm.
Đương nhiên là tôi tin cô, nhưng tên não phẳng Doãn Chí Hiên và những người khác chắc chắn sẽ tin Trầm Bích.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT