“Thuộc
hạ đã dẫn người điều tra, ọe, không phát hiện thi thể, ọe ọe, cũng không có cái
gì bất thường, ọe...”
Nội
nha Đại Lý Tự, Tống Hạc Khanh bịt mũi, nhìn Vương Tài ở bên cạnh vừa nôn khan vừa
báo cáo, cuối cùng nhịn không được nói: “Được rồi, ta đã biết, ngươi lui ra đi,
nhớ kĩ tắm rửa thay bộ y phục khác.”
“Vâng,
cái này thuộc hạ... ọe...”
Đợi
Vương Tài lui ra, Tống Hạc Khanh cảm thấy mệt mỏi, ngả người về sau ngửa mặt
lên, ngồi liệt trên ghế nhắm mắt dưỡng thần, tuy là thư thái buông lỏng, nhưng
lông mày lại nhíu chặt, coi như là nhắm mắt, đầu óc cũng không yên tĩnh.
Lúc
Đường Tiểu Hà đưa cơm đẩy cửa vào, vừa vào liền nắm mũi nói: “Mùi chân thối nặng
quá, Tống Hạc Khanh ngươi thối chết mất!”
Tống
Hạc Khanh thình lình như xác chết nổi dậy, trừng hai mắt một cái đứng thẳng
lưng nói: “Đường Tiểu Hà ta nói cho ngươi biết, ngươi có thể vũ nhục nhân cách
ta, nói ta là cẩu quan, nhưng ngươi không thể chà đạp tôn nghiêm của ta, mùi
này căn bản là mùi cá thối trên người Vương Tài, chân của ta không thối!”
“Vâng
vâng vâng, ta trách oan ngươi, chân của ngươi không thối.”
“Mùi
của lão đây không tồi!”
“A
đúng đúng đúng, ngài thơm ngài thơm.”
Đường
Tiểu Hà mang hộp cơm rau cải xôi mì trứng gà, đưa đến trước mặt Tống Hạc Khanh
nói: “Đại nhân thơm thơm, ăn cơm thôi.”
Tống
Hạc Khanh hừ một tiếng cầm lấy đũa, ghét bỏ kẹp trứng gà lên nói: “Ta không ăn
trứng gà.”
Đường
Tiểu Hà: “Vì sao?”
Tống
Hạc Khanh: “Tanh, vả lại ngươi rán khét rồi!”
Đường
Tiểu Hà: “...”
Nàng
dứt khoát ném trứng gà vào trong miệng mình, vừa nhai vừa mắng: “Đánh rắm thật
nhiều.”
Tống
hạc Khanh dường như quen việc bị nàng chửi thầm, nghe vậy cũng lười phản bác, bới
một miếng cơm to nói: “Hà Tiến đâu, vì sao vẫn là ngươi đưa cơm.”
Dường
Tiểu Hà: “Đừng nói nữa, còn lấy đâu nữa, đoán chừng không đến mười ngày nửa
tháng đừng nghĩ được việc làm việc, hiện tại ngủ mơ còn kêu tên tiểu Thúy cô
nương.”
Hai
người đồng thời yên tĩnh, sau một lát, bỗng nhiên trăm miệng một lời: “Không có
tiền đồ.”
Đường
Tiểu Hà vui vẻ, nhìn về phía Tống Hạc Khanh nói: “Anh hùng sở kiến lạc đồng
ha.”
Quả
nhiên, hai người có khó chịu đối phương bao nhiêu, chỉ cần bắt đầu quở trách
lên người thứ ba sẽ cực kì ăn ý.
Khóe
miệng Tống Hạc Khanh hơi cong, trên mặt khó có được tia vui vẻ, mặt mày ôn hòa,
giống như con hồ ly đang ra vẻ.
“Thế
nào, anh hùng Tiểu Đường có muốn đi theo ta đến Thiên Hương lâu điều tra tình
tiết vụ án không?” hắn hỏi.
Đường
Tiểu Hà nhạy bén ngửi được mùi “tăng ca”, bước chân vừa quay lui thì chạy: “Chợt
nhớ tới nồi còn chưa chùi! Đại nhân từ từ ăn cơm! Tiểu nhân đi trước một bước!”
Tống
Hạc Khanh không nóng không vội, tiếp tục chậm rãi ăn mì sợi, hừ nhẹ một tiếng
nói: “Tiểu tử, ngươi còn có thể chạy sao.”
Nửa
canh giờ sau, Đường Tiểu Hà bị nhấn ở cửa chính Thiên Hương lâu.
Nàng
nhìn ba chữ to nổi bật trên tấm biển, lại nhìn sắc trời mặt trời lặn phía tây,
nhịn không được nổi điên: “Tống Hạc Khanh ngươi có thôi hay không! Bây giờ ta
đáng giá lắm! Ngươi đừng quá phận!”
Tống
Hạc Khanh cả người thường phục bạch nha trúc, trong tay cầm quạt xếp ngọc cốt,
tóc đen bối cao giống tiểu quan, không giống đại lão gia thanh thiên, trái ngược
với công tử nhàn rỗi sau khi đi bộ, vẫn là kiểu lệch khố hoàn toàn kia.
“Ba”
một tiếng, hắn mở quạt, hướng chiều gió về phía mặt Đường Tiểu Hà nói: “Hạ nhiệt,
Thiên Hương lâu không phải là nơi mà ngươi tha thiết mơ ước sao, mang ngươi tới
đây, ngươi hẳn là nên vui mừng mới phải.”
Đường
Tiểu Hà: “Vậy ta nên đa tạ ngươi?”
Tống
Hạc Khanh: “Khách khí rồi, lần sau nấu mì thì nhớ đừng thêm trứng gà.”
Đường
Tiểu Hà: “...”
Rốt
cuộc tên này da mặt dày bao nhiêu vậy.
Bên
trong Thiên Hương lâu, bởi vì thụ án điều tra, bên trong cả bầu trời quạnh quẽ,
không còn náo nhiệt phồn hoa của ngày xưa.
Chưởng
quỹ kéo Tống Hạc Khanh một phen khóc lóc kể lể, nói hắn ta không nghĩ đến chưởng
quỹ Thiên Hương lâu mười năm đổi một lần thfi chẳng ai làm sao, đổi một lượt đến
bản thân lại thành bản án lớn như này, mặc dù vụ án khó bề phân biệt, nhưng hắn
ta vững tin tửu lâu trong sạch, hung thủ tuyệt đối không phải người dưới trướng
hắn ta.
Đại
Lý Tự cũng thẩm tra không ít tiểu nhị, Tống Hạc Khanh biết hắn ta vô tội, trấn
an hai câu, để hắn ta đưa mình tới mái nhà xem.
Đường
Tiểu Hà bị bức họa bích kiều bên trong tửu lâu này làm chấn động, đang ngẩn người,
bỗng nhiên cảm nhận một trận gió thổi tới, kích thích cả người nàng nổi da gà,
quay đầu thấy Tống Hạc Khanh muốn lên lầu, vội vàng đuổi theo: “Đại nhân chờ ta
với!”
Chốc
lát, hai người liên tục leo ba tầng lầu, cuối cùng đã tới sân thượng cao nhất
Thiên Hương lâu.
Trời
lúc này đã chập tối, sân thượng khắp nơi rải rác vết cháy, đen càng thêm đen,
thêm nữa địa bàn rộng lớn, giống như đầm lầy vô tận.
Gió
lạnh đập vào mặt, Đường Tiểu Hà vô thức nắm chặt cánh tay Tống Hạc Khanh, hơi
thở đều trở nên rùng mình.
Tống
Hạc Khanh mặt không đổi sắc, leo lên bục cao như hậu viện nhà mình, ánh mắt liếc
nhìn dáng vẻ Đường Tiểu Hà, bật cười nói: “Thường ngày thấy ngươi không sợ trời
không sợ đất, làm việc hùng hổ, còn tưởng rằng ngươi không tin tà.”
“Ta
chính là không tin tà.” Đường Tiểu Hà lại nắm chặt cánh tay của hắn, hai mắt
không kìm được nhìn về tứ phía nói: “Ban ngày không tin, ban đêm thì không nhất
định.”
“Đồ
nhát gan.” Tống Hạc Khanh cười nàng.
Chưởng
quỹ cầm nến trong tay tự mình dẫn đường, lúc này trên trán hiện đầy mồ hôi, thở
hồng hộc chỉ vào khoảng sân rộng lớn nói: “Chính là chỗ này, Thiếu Khanh đại
nhân cứ điều tra, ta đưa ngọn nến này lại cho ngài, ta... ta không tháp tùng nữa
haha, ngài có việc cứ kêu to, ta chờ ở dưới lầu.”(TN Team x T Y T)
Nói
xong đưa ngọn nến lại, bước đi nặng nề bắt đầu chạy bộ, nhịp chạy còn nhanh hơn
thỏ, hiển nhiên trong lòng còn sợ hãi nơi này.
Đường
Tiểu Hà hơi gấp: “Hắn ta chạy cái gì chứ, tổng cổng có ba người sống, vậy mà lại
đi một người, ngươi cũng thế, vì sao chỉ đem theo có một mình ta, sao ngươi
không mang theo vài người nữa.”
Tống
Hạc Khanh: “Tro tàn ở phía trên này vẫn chưa được rửa sạch, nhiều người đến sẽ
làm hỏng vết tích.”
Đường
Tiểu Hà: “Cái này còn cần người phá hư? Gió to như thế, có chút gì cũng sớm đã
bị gió thổi mất rồi -- hắt xì! Mùi gì đây, thật lạ, giống như trứng gà hôm nay
bị ta rán khét.”
Tống
Hạc Khanh bước tới một bước, đi tới đống tro tàn, trầm giọng nói: “Không phải
là trứng gà khét, là lụa Khỉ La bị cháy.”
Hắn
nhắm mắt, nín thở. Tưởng tượng trước mặt xuất hiện đại thọ cực lớn với Thiên Tề,
phía trên mỗi cái một chất liệu, tài năng trên mỗi tấc hoa văn, đều cần tú
nương không biết ngày đêm làm ra, mảy may tì vết không phát hiện, cho dù thêu đến
mức đau cả mười ngón tay cũng không thể không ngừng nghỉ. Nửa năm trôi qua, chờ
đến ngày hoàn thành, hội đèn lồng bắt đầu, hao phí vạn kim đào mừng thọ, dưới
ánh mắt của vạn dân, bị một mồi lửa đốt thành tro, phóng thích vạn ngọn đèn
hoa, chỉ để lại mặt đất đen.
Đây
cũng là khắp nơi vui mừng, cùng dân chúng vui mừng.
Tống
Hạc Khanh mở mắt, lại thấy mặt đất đầy tro vàng bạc, trong lòng bỗng nhiên cực
kì khó chịu. Nhưng hắn cũng không biểu hiện ra, chỉ trở lại yên lặng bưng nến,
bắt đầu tìm kiếm manh mối trong bóng tối mà hắn muốn tìm.
Trong
hoàn cảnh này Đường Tiểu Hà tim đập nhanh không thôi, hai cánh tay ôm lấy Tống
Hạc Khanh không buông giống như vật trang sức, Tống Hạc Khanh đi đâu nàng đi nấy,
Tống Hạc Khanh ngồi xuống nàng cũng ngồi xuống, hai người giống nhau như là gắn
liền với nhau.
Tống
Hạc Khanh muốn nổi giận với nàng, vừa nhìn gương mặt vô tội trắng bệch của nàng
thì lại không nỡ, đành phải nhẫn nại nói: “Sợ cái gì, trên thế giới này căn bản
không có quỷ, ta mang ngươi đến điều tra án, không phải bảo ngươi đến làm trễ nải
công chuyện, nghe lời, qua một bên chơi đi.”
Lúc
đầu Đường Tiểu Hà chỉ là sợ hãi, nghe xong lời này lập tức tức giận, hai mắt trừng
trừng hùng hổ nói: “Chê ta làm lỡ chuyện của ngươi thì ngay từ đầu đừng dẫn ta
tới, bây giờ ghét bỏ ta, lúc trước nói dễ nghe như vậy làm gì, đem ta kéo lên
thuyền hải tặc còn chê ta chìm đúng không, sớm làm gì.”
Tống
Hạc Khanh: “... Ngươi nói như vậy, làm cho ta giống như một tên nam nhân phụ
lòng.”
Đường
Tiểu Hà: “A, không sai, dù sao nam nhân đều là một dạng quỷ quyệt này.”
Tống
hạc Khanh cười ra tiếng, quan sát tỉ mỉ tro tàn bên trong còn sót lại tất cả vết
tích, hững hờ nói: “Nói vậy, ngươi cũng không phải là nam nhân sao.”
“Ta
vốn---” ĐƯờng Tiểu Hà suýt chút nữa há mồm,
con mắt hơi chuyển động cuống quýt đổi giọng: “Ta vốn là người nghiêm túc đó,
ta muốn đại biểu cho tất cả nam nhân tốt trên thế gian, vạch rõ giới hạn với
nam nhân xấu.”
Tống
Hạc Khanh đứng dậy, ánh mắt quét lên móng vuốt đang đặt trên cánh tay, khinh
thường nói: “Không bằng trước tiên ta và ngươi phân rõ giới hạn trước.”
Dường
Tiểu Hà tức giận tới mức hít một hơi lạnh, hất cánh tay hắn ra nhân tiện nói:
“Phân rõ thì phân rõ, có gì đặc biệt hơn người chứ.”
Tống
Hạc Khanh quay mặt đi chỗ khác: “Hứ, đồ hèn nhát.”
“Nam
nhân thối.”
“Ngươi
nói ai thối?”
Đường
Tiểu Hà hai tay chống nạnh: “Không phải ngươi thì là ai, ngươi không biết trên
người ngươi còn mùi cá thối ướp muối, rõ ràng là ngươi thối, còn nói là trên
người Vương chủ bộ.”
“Nói
láo! Hôm nay trước khi đi ra ngoài lão tử đã cố ý tắm rửa rồi!”
“Ta
không tin! Nam nhân thối nam nhân thối! Ngươi chính là nam nhân thối!”
Tống
Hạc Khanh thực sự tức rồi, không tìm manh mối nữa, kéo Đường Tiểu Hà vào trong
lòng ngực, bàn tay dán chặt cái cổ mảnh khảnh của nàng trên lồng ngực mình,
không phục nói: “Ta thúi chỗ nào, ngươi ngửi xem! Dùng sức ngửi xem!”
====
TN
Team: Bấm tag TN Team để ủng hộ các truyện khác của nhà nhé!!