Triệu
Quý Đông chống gậy, khập khiễng kiễng chân, tay cầm giá nên nói với bọn họ:
“Nơi này chính là phòng của tiểu chủ tử, Tướng gia hạ lệnh phong tỏa phòng ốc,
muốn bảo vệ mọi thứ như cũ, vốn tưởng nó sẽ sống trong yên lặng suốt đời ai ngờ
được nhanh như vậy đã có khách đến thăm.”
Tống
Hạc Khanh nhìn bốn phía, cuối cùng tầm mắt dừng trên đùi Triệu Quý Đông, nói:
“Triệu quản gia đi đứng không tiện, cứ ngồi xuống nghỉ ngơi đi, hai bọn ta xem
xong sẽ đi.”
Triệu
Quý Đông cười khổ một tiếng: “Đa tạ ý tốt của Thiếu Khanh đại nhân, hiện tại ta
vẫn còn đi đứng được rất tốt, chẳng qua chỉ là chặt đứt chân mà thôi, không phải
chuyện gì lớn. Nói đến chuyện này cũng cảm thấy may mắn, tối nay nếu không phải
có đại công tử ngăn đón Tướng gia thì e là cái mạng già này của tiểu nhân đã đi
chầu tiểu chủ tử rồi.”
Tống
Hạc Khanh gật đầu, không nói gì nữa, chuyên tâm nhìn cách bày trí ở trong phòng.
Bỗng
nhiên Đường Tiểu Hà bắt lấy tay áo của Tống Hạc Khanh, run run giơ tay duỗi chỉ
về hướng trong phòng, giọng điệu sợ hãi: “Đại nhân, ngươi, ngươi nhìn bên kia
xem, đó là cái gì vậy?”
Tống
Hạc Khanh nhìn theo, theo bản năng cũng có chút nín thở.
Chỉ
thấy có một cái bóng màu đen được treo trước màn giường, do trời tối nên không
nhìn rõ, có gió thổi từ bên ngoài cửa sổ thổi vào, cái bóng đen ấy sẽ đung đưa
theo gió mà lắc lư.
Tống
Hạc Khanh cố gắng định tâm lại nhìn chăm chú cái khối màu đen kia nói: “Không cần
sợ, để ta qua đó xem sao.”
Đường
Tiểu Hà không giữ chặt hắn, trong lòng vẫn còn đang run sợ, giương mắt nhìn hắn
đi tới màn che kia, tới trước màn che hắn đưa tay ra kéo, đập vào mắt hắn chính
là cái đèn lồng hình chim màu hồng, vẻ bề ngoài được làm rất tinh xảo, là hàng
hiếm thấy ở trong kinh thành.
Triệu
Quý Đông kéo cái chân bị phế đi qua, gỡ bỏ đèn lồng từ trên giá xuống nói: “Cái
đèn lồng này là trước đây khi đi dạo phố tiểu chủ tử đã mua nó, nhiều ngày qua
tiểu chủ tử rất thích treo chiếc đèn này lên trên đầu giường, đã làm hai vị sợ
rồi.”
Tống
Hạc Khanh nhìn đèn lồng, bỗng nhiên duỗi tay nâng lên nhìn chân đèn có dấu ấn
vuông vức của Công Bộ, không khỏi cười lạnh một tiếng: “Từ khi nào đèn lồng của
Công Bộ được rao bán ở bên đường vậy?”
Mặt
già của Triệu Quý Đông đỏ lên, cúi đầu không dám nói gì, một lúc sau mới nói:
“Thật ra mà nói chính là tiểu chủ được một người thợ làm đèn lồng ở Công Bộ đưa
tới tặng cho.”
Tống
Hạc Khanh trầm giọng nói, không giận mà uy: “Được đưa tới?”
Đầu
của Triệu Quý Đông càng cúi thấp hơn, yếu ớt nói: “Cướp lấy….”
Tống
Hạc Khanh nhíu mày, hít sâu một hơi, không muốn nói chuyện.
Một
lúc sau hắn mới hỏi tiếp: “Người thợ làm đèn lồng đó tên là gì?”
Triệu
Quý Đông lắc lắc đầu.
“Người
đó trông như thế nào?”
Triệu
Quý Đông lại tiếp tục lắc đầu.
Thấy
Tống Hạc Khanh không còn kiên nhẫn nữa, Triệu Quý Đông mới vội vàng nói: “Có điều
tiểu nhân có nghe thủ hạ nhắc qua một lần, nói người thợ làm đèn lồng đó có mái
tóc bạc, nhìn qua thì có lẽ đã hơn bảy mươi tuổi, cả người gầy như da bọc
xương, hình như là bị thọt chân, hành động không được nhanh nhẹn lắm.”
Tống
Hạc Khanh gật đầu, lấy chiếc đèn lồng từ trong tay Triệu Quý Đông về phía mình,
nói: “Đèn lồng này ta sẽ đưa về Đại Lý Tự, nếu những người khác ở phủ Thừa tướng
có manh mối nào nhất định phải kịp thời báo lại cho bổn quan biết.”
“Vâng,
Thiếu Khanh đại nhân vất vả rồi.”
Trên
đường đi về Đại Lý Tự, Tống Hạc Khanh ngồi ở trong xe ngựa nhắm mắt lại dưỡng
thần, trong miệng lẩm bẩm nói: “Dấu tay, kỹ thuật cắt rau, đèn lồng, Thiên
Hương Lâu, Công Bộ…”
Đường
Tiểu Hà vẫn đang nhìn chiếc đèn lồng nhỏ kia, vừa cảm thấy ngạc nhiên về độ
tinh xảo của chiếc đèn vừa thích thú nói: “Đúng rồi, ta nhớ rõ vừa nãy Triệu quản
gia nói may mắn có đại công tử ngăn đón Tướng gia, nếu không cái mạng già của
ông ta đã phải mất đi. Lúc trước ta vẫn luôn cho rằng Tạ Trường Thọ là con một
của Tạ thừa tướng cho nên mới bị chiều thành như vậy, nhưng khi nghe nói thế chẳng
lẽ không phải sao?”
Tống
Hạc Khanh ngừng lời đang lẩm bẩm, trả lời nàng: “Nếu như là con của thê tử thì
chỉ có Tạ Trường Thọ mà thôi, còn con của thiếp thất thì sợ là dùng hai bàn tay
cũng không đếm được, chẳng qua là không được xem trọng mà thôi.”
Đường
Tiểu Hà gãi gãi đầu: “Đại gia tộc đúng là phiền toái, chỉ là con thôi mà cũng
phải phân ra thứ tự tôn ti, vẫn là sinh ở gia đình bình thường tốt hơn, giống
như ta vậy.”
Bỗng
nhiên Tống Hạc Khanh phát ra tiếng cười nhạt từ mũi, miệng lưỡi ra vẻ hài hước:
“Gia đình của người bình thường? Nhà ngươi giống như vậy hả?”
“Có
gia đình bình thường nào mà con cái không phải làm việc từ nhỏ, chỉ cần ở trong
phòng bếp nghiên cứu trù nghệ, làn da không hề có dấu vết của việc dầm mưa dãi
nắng, so với con gái còn trắng mịn hơn nhiều. Còn biết cả chữ cả lễ, cứ mở miệng
là tuôn ra một đống thành ngữ điển cố, mắng chửi người cũng không dùng từ thô tục,
ngươi có biết gom đủ tiền mua văn phòng tứ bảo là hết bao nhiêu không? Hơn nữa,
từ nhỏ đã được mời tiên sinh đến dạy, nếu như dạy hết cả ít nhất cũng phải hai
mươi lượng bạc, hai mươi lượng đủ cho một gia đình bình thường có bốn người đủ
cơm áo gạo ăn cho tới mười năm sau.”
Lúc
này Tống Hạc Khanh mới mở mắt ra, đôi mắt hồ ly híp lại, mệt mỏi mà sắc bén,
đưa tay ngoắc ngoắc, nhìn Đường Tiểu Hà chằm chằm, chậm rãi nói: “Nhưng nếu như
ta nhớ không lầm, trên hộ tịch của ngươi chắc là nhà nhiều thế hệ bần nông đúng
không?”
Cả
người Đường Tiểu Hà choáng váng.
Tầm
mắt của nàng lộ ra vẻ lảng tránh, không biết nên nhìn vào chỗ nào, cứ như vậy
hai mắt cứ đối diện với Tống Hạc Khanh, không chớp mắt, cho tới một lúc lâu
sau, mới tránh đi nói: “Đại… Đại nhân suy nghĩ nhiều rồi. Ta có thể chuyên tâm
rèn luyện trù nghệ là bởi vì ta là con trai độc nhất trong nhà, phụ mẫu không
khỏi cưng chiều hơn. Làn da trắng nõn là bởi vì thể chất của ta khi lớn lên đã
trắng như vậy, không hề có quan hệ gì với việc dầm nắng dãi mưa, cho dù ngươi
có đem bỏ ta ở đại dương lớn ta cũng sẽ trắng như vậy, nhiều lắm là khi phơi nắng
sẽ bị hồng đôi chút, nhưng chỉ qua hai ngày là sẽ trở lại như thường.”(TN Team
x T Y T)
Nói
đến đây nàng còn đánh bạo nâng mặt lên liếc Tống Hạc Khanh một cái, cúi đầu nhỏ
giọng nói: “Không phải da của đại nhân cũng trắng sao, còn nói ta….”
Bỗng
nhiên Tống Hạc Khanh bắt lấy tay nàng, ngón tay của hắn quấn qua ngón tay nàng
vuốt ve, ý vị thâm trường nói: “Ngón tay của ta không mềm mại như ngón tay của
ngươi, ngay cả một vết chai mỏng cũng không có, cho dù là cưng chiều thì phụ mẫu
của ngươi cũng không thể chiều đến mức không phải làm gì chứ?”
Khi
nói chuyện giọng điệu của hắn lạnh như băng, nhưng độ ấm trên tay nóng đến mức
khiến cho Đường Tiểu Hà phải lập tức rút tay về, có chút không biết làm sao nên
đành phải ra vẻ tức giận để che dấu nội tâm đang chột dạ của mình, ngay cả lưỡi
cũng níu lại: “Ngươi còn nghi ngờ hộ tịch của ta là giả à? Vậy ngươi cứ bắt
giam ta lại giống như lúc trước đi, muốn nhốt bao lâu thì tùy ngươi, dù sao
ngươi là quan nên ngươi lợi hại nhất, tất cả mọi người ai cũng phải nghe theo
ngươi!”
Nháy
mắt Tống Hạc Khanh cảm thấy thật mệt mỏi, nhắm mắt thở dài: “Lại nhắc tới chuyện
này.”
Đường
Tiểu Hà: “Ta nhắc tới chuyện này thì sao? Chuyện này do ngươi làm nhưng ngươi
không cho ta nói sao? Ta còn đang muốn nhắc lâu dài kìa, ngươi càng không cho
ta càng nhắc tới….”
Những
lời còn dư lại bị mắc kẹt trong miệng của Đường Tiểu Hà.
Bởi
vì Tống Hạc Khanh đã dưa đầu lên vai nàng.
Trong
chiếc xe ngựa nhỏ hẹp, ánh nến uốn lượn chiếu lên bóng dáng khẩn trương của Đường
Tiểu Hà.
Tống
Hạc Khanh nhắm mắt lại, nhẹ giọng nói: “Được rồi, Đường Tiểu Hà, ta mặc kệ
ngươi là người nào, rốt cuộc đến từ đâu, chỉ cần thành thành thật thật đừng phạm
pháp hay gây chuyện, đừng để cho ta phải nhọc lòng là được, như vậy ta có thể
nhắm một mắt mở một mắt với ngươi, ngươi đã hiểu chưa?”
Đường
Tiểu Hà nuốt nước miếng, vai và cổ cứng đờ, góc tay áo không ngừng bị nắm chặt
lại, ngoan ngoãn nói: “Ta biết rồi.”
“Ừ,
đứa bé ngoan.” Tống Hạc Khanh khen nàng.
Mặt
của Đường Tiểu Hà đỏ lên, nàng nghĩ thầm tên cẩu quan này đúng là đánh rắm, ta
không phải là tiểu hài tử nhá!
( truyện đăng trên app TᎽT )