“Thi
thể này đúng là của Tạ Trường Thọ, đầu và cơ thể được chia ra làm đôi, đến bây
giờ chưa tìm thấy đầu, cả người không mặc y phục, cơ thể…”
Trong
phòng nghiệm thi của Đại Lý Tự, ngỗ tác lau mồ hôi trên trán, xoay người thầm
nói tục một câu.
Cho
dù có cho toàn bộ ngỗ tác của kinh thành tới đây chắc chắn là không có ai là
không sợ khi thấy qua tình trạng thi thể như Tạ Trường Thọ, chỉ nhìn thôi cả
người đã bị cứng đờ, đầu lưỡi tê dại, tứ chi lạnh lẽo.
Tống
Hạc Khanh tiến lên, rũ mắt đánh giá da người bọc xương đang đặt ở trên giường,
duỗi tay nâng một góc, kiểm tra rồi mặt không đổi sắc nói: “Thi thể bị moi
xương ra ngoài, máu thịt lẫn lộn, bị ngâm trong dầu rồi sấy khô, da bị bầm tím,
nghi ngờ bị đánh đập dã man khi còn sống.”
Trương
Bảo đứng ở một bên nhanh chóng ghi lại, không dám qua loa một chút nào.
Đúng
lúc này, thủ hạ tiến vào thông truyền: “Thiếu Khanh đại nhân, hiện tại Tạ thừa
tướng đang đi tới phòng nghiệm thi.”
Vừa
dứt lời, ngoài cửa đã truyền đến tiếng bước chân dồn dập.
Trong
lòng Tống Hạc Khanh trầm xuống, sai người che vải bố lên thi thể lại sau đó
xoay người đi về phía cửa.
Khi
cách cánh cửa ba bước chân, hai cánh cửa đã bị một tiếng đá văng cái phăng, Tống
Hạc Khanh giương mắt lên, đối diện với ánh mắt già nua đỏ ngầu vẩn đục.
Đầu
của Tạ Huyền vẫn đang đội hiền quan, mặc áo bào đen có hoa văn uốn lượn, lưng
đeo đai ngọc, trên người vẫn còn mang theo mùi rượu, tất nhiên là mới từ cung yến
chạy tới đây.
Quốc
trượng Đại Ngụy, nguyên lão cả hai triều, từ sớm Tạ Huyền đã luyện được một thân
khí thế không sợ Thần Phạt, áp chế người khác, nhưng giờ phút này, râu tóc run
run, khoảnh khắc nhìn thấy Tống Hạc Khanh, vẻ mặt sợ hãi lập tức bộc lộ, không
giữ nổi bình tĩnh: “Rốt cuộc là có chuyện gì thế hả? Tống tả khanh, ngươi nói
đi, chiếc đèn bay ở trên trời kia sao có thể là Thọ nhi của ta chứ?”
Tống
Hạc Khanh cong người thi lễ: “Hạ quan đang kiểm tra thân phận của người chết.”
Tạ
Huyền bắt lấy cánh tay của Tống Hạc Khanh, hai mắt trừng lớn gào to: “Vậy ngươi
mau nói cho ta biết, Đại Lý Tự của các ngươi đã điều tra ra được cái gì rồi? Đó
có phải là Thọ nhi của ta hay không?”
Lời
nói thật đến bên môi Tống Hạc Khanh cuối cùng hắn vẫn không nói ra. Ngừng lại một
chút sau đó hắn cúi đầu lần nữa, giọng trầm xuống: “Tướng gia nén bi thương.”
Thoáng
chốc Tạ Huyền như bị sét đánh trúng, hai chân mềm nhũn loạng choạng ngã ra sau,
may mà có tùy tùng đỡ lấy kịp thời.
Ông
ta thở hổn hển, lẩm bẩm nói: “Không có khả năng, chuyện này tuyệt đối không có
khả năng, Thọ nhi của ta, Thọ nhi của ta…”
Ông
ta đẩy tùy tùng ra, lảo đảo vọt tới bên mép giường chứa thi thể, vạch vải bố
che trên mong kia, lúc nhìn thấy dấu vết trên da đó, Tạ Huyền hét lên một tiếng,
như là muốn ngất đi.
“Con
của ta! A!”
Tống
Hạc Khanh quay đầu nhìn hình bóng mặc triều phục đang gào khóc kia, đưa mắt ra
hiệu cho tùy tùng xung quanh, ý bảo bọn họ đừng đi tới quấy rầy.
Là
người có quyền khuynh dã triều thì đã sao, lúc này cũng chỉ là một người phụ
thân đã mất đi nhi tử của mình mà thôi.
Tống
Hạc Khanh đi ra khỏi phòng nghiệm thi, nhìn bóng đêm trải rộng phía chân trời,
thở dài, hoạt động cần cổ đã cứng đờ, quay người lại thì đụng phải Đường Tiểu
Hà đang ngồi ngơ ngác ở cửa.
“Ôi!”
Hắn che chỗ ngực đang nhảy loạn xạ lại, thở dốc nói: “Ngươi không đi ngủ mà ngồi
xổm ở đây làm gì? Ngươi có biết là đã dọa chết người ta rồi không?”
Đường
Tiểu Hà mở to hai mắt, ra vẻ đứng đắn nói: “Ta không ngủ được, ta cũng không
nghĩ ra rốt cuộc là ai có thù oán lớn với Tạ Trường Thọ như vậy, giết hắn ta đã
đành còn lột da rút gân hắn ta ra để làm đèn lồng, phải nói là thù hận này lớn
đến bao nhiêu?”
Tống
Hạc Khanh vẫn đang xoa ngực, nhíu mày nói: “Ngươi không nghĩ ra, ta cũng không
thể nghĩ thông. Chưa nói đến việc là ai có lá gan này, ta đang thắc mắc người
đó làm sao có thể thuận lợi đưa da người được làm thành đèn lồng vào trong
Thiên Hương Lâu để sắp xếp ở đó, làm sao có thể qua mắt được cả đống trạm kiểm
soát? Hung thủ đã làm bằng cách gì?”
Đường
Tiểu Hà nghĩ nghĩ, thuận miệng nói: “Có lẽ là người một nhà chăng?”
Vẻ
mặt của Tống Hạc Khanh ngưng lại, hiển nhiên là bị câu nói này nhắc nhở nhưng
ngay lập tức cảm thấy đau đầu, hai hàng lông mày nhăn chặt: “Giờ thì tốt rồi, một
Thiên Hương Lâu đã mệt lại còn phải điều tra Công Bộ cho rõ ràng nữa, đúng là
muốn ta mệt chết mà!”
Hai
người đang ngươi một câu ta một câu thì bỗng nhiên vang lên tiếng mở cửa, Tạ
Huyền được tùy tùng đỡ ra, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, cả người như khúc gỗ.
Tống
Hạc Khanh vội hành lễ với Tạ Huyền, Đường Tiểu Hà cũng cong eo theo, sau đó trốn
ngay ra sau lưng Tống Hạc Khanh. Nàng thấy hơi sợ hãi, bởi vì khí thế trên người
quan lớn kia cực kỳ áp chế người ta, cực kỳ đáng sợ.
“Tống
tả khanh, tuổi trẻ tài cao nhưng cần phải có đất để thể hiện tài năng, có người
trọng dụng.”
Nỗi
đau, nỗi bi thương trong Tạ Huyền qua đi, tiếng nói vẫn khàn nhưng chỉ còn lại
sự bình tĩnh, yết hầu vẫn còn nghẹn ngào, dường như đã trở về đúng với tuổi già
của mình.
Ông
ta bình tĩnh nhìn Tống Hạc Khanh, bên trong ánh mắt đau khổ vạn phần là sự uy hiếp
và cường thế của một người đứng đầu, như mũi nhọn chỉ vào cấp dưới.
Bỗng
nhiên ông ta bước chân lên, đi tới trước mặt Tống Hạc Khanh, giơ tay vỗ vai Tống
Hạc Khanh, gằn từng chữ một: “Con của ta giao cho ngươi.”
“Trong
vòng ba ngày, phải tìm được đầu của con trai ta, cho ta và bệ hạ một đáp án vừa
lòng nhất.”
Vẻ
mặt của Tống Hạc Khanh trầm xuống, cúi đầu nói: “Đại Lý Tự chắc chắn sẽ dùng
toàn lực để ứng phó.”
Tạ
Huyền thu hồi tay, xoay người lảo đảo rời đi, dù tùy tùng lập thành đàn đi theo
phía sau nhưng khó nén khỏi sự thất vọng hiu quạnh.
Cho
đến khi bóng dáng của Tạ Huyền biến mất trong bóng đêm, Tống Hạc Khanh mới trút
bỏ hết bình tĩnh vững vàng, điên cuồng vò đầu, đi đi lại lại trước cửa phòng
nghiệm thi: “Ba ngày, chỉ có thời gian ba ngày, tìm cho được đầu của quốc cữu,
còn cho Thừa tướng và bệ hạ một đáp án vừa lòng—”
Hắn
đá một chân vào cửa: “Làm sao mà làm được!”
Đường
Tiểu Hà có cảm giác như hắn sắp bị ép đến điên, vội vàng mỉm cười khuyên giản,
an ủi vài câu: “Việc cũng đã đến nước này rồi chi bằng đại nhân đi ngủ trước,
nghỉ ngơi đầy đủ mới có tinh thần để làm việc chứ.”
Tống
Hạc Khanh ‘A’ một tiếng, dường như nghe được câu chuyện cười nào đó, hỏi ngược
lại: “Ngủ ư? Đó là việc mà ta nên làm à? Ta ngủ một giấc xong mất ba đến bốn
canh giờ mới dậy được. Trong ba đến bốn canh giờ đó đủ để cho tên hung thủ làm
được rất nhiều điều, có thể tẩy sạch sẽ vết máu lưu lại trên người, đâu chỉ là
tẩy sạch máu đâu, mà còn có thể cắt thịt chia ra… Người đâu! Mau phong tỏa
Thiên Hương Lâu và Công Bộ cho ta! Bắt giữ những kẻ đã trông giữ quốc cữu vào
ngày hắn ta mất tích lại đây thẩm vấn! Phải thẩm vấn cho rõ! Thẩm vấn từng người
một!”
Đường
Tiểu Hà bị dáng vẻ như chó điên này của Tống Hạc Khanh dọa sợ, bước một bước ra
sau tính quay người rời khỏi.
Tống
Hạc Khanh lại sâu kín gọi nàng: “Ngươi định đi đâu?”
Đường
Tiểu Hà dừng bước chân, miễn cưỡng nở nụ cười: “Thấy đại nhân vất vả như vậy
nên ta muốn đi làm cho đại nhân một chén mỳ.”
“Bản
quan không đói bụng.”
Đường
Tiểu Hà chỉ chờ có lời này, ngay lập tức vui mừng nói: “Được rồi vậy ta lui ra
ngoài trước! Đại nhân nghỉ ngơi sớm một chút, tiểu nhân không làm phiền ngài…”
Tống
Hạc Khanh: “Ta không đói bụng là ngươi không làm à?”
Đường
Tiểu Hà: “...”
Đúng
là muốn đánh cho tên cẩu quan này một trận.
Nàng
ôm một cục tức trong bụng trở lại phòng bếp, nhìn thấy cơm tối vẫn còn thừa
trong nồi, dứt khoát không động óc, nghĩ thầm không phải tên cẩu quan kia nói
không đói bụng sao, vậy làm cơm cháy cho hắn nhai đi, lấp kín miệng hắn, đỡ phải
nghe hắn lải nhải.
Nói
là làm, Đường Tiểu Hà lấy cơm trong nồi ra, bỏ lên thớt cán thành từng miếng mỏng,
cuối cùng cắt thành những tấm nhỏ cho vào nồi chiên, chiên đến khi mặt ngoài
vàng óng là vớt ra được.
Đường
Tiểu Hà rải lên một tầng muối mỏng trên cơm cháy, sau đó chế thêm ít bột ớt,
còn chia làm hai phần, phần đưa cho Tống Hạc Khanh là phần cay nồng, ăn một miếng
thôi cũng đủ bốc cháy rồi.
Trở
lại phòng nghiệm thi, nhóm ngỗ tác vẫn đang tăng ca tìm ra nguyên nhân cái chết
của nạn nhân, đồng thời đoán xem lúc còn sống nạn nhân gặp phải những cái gì. Lục
sự cũng dần ngáp ngắn ngáp dài, cố gắng giơ bút ghi chép lại trọng điểm, có Thiếu
Khanh đại nhân tự mình giám sát không có ai dám lơ là, ai ai cũng nâng cao hiệu
suất làm việc.
Đường
Tiểu Hà đến đúc lúc mọi người đang cần cái gì đó lấp miệng để nâng cao tinh thần.
Cơm
cháy vừa mới làm xong, giòn xốp chuẩn vị, độ mặn vừa phải, tan trong miệng mùi
thơm của gạo, ăn cực kỳ ngon, ai nấy đều khen ngợi không dứt lời.
Đường
Tiểu Hà đưa hai mắt dời khỏi thi thể trên giường, tiến lại gần, bưng cơm cháy tới
trước mặt Tống Hạc Khanh, duỗi tay ra: “Nè, nếm thử đi.”
Tống
Hạc Khanh phát điên xong, lúc này lại yên tĩnh như gà, không để ý lấy miếng cơm
cháy kia, nhưng chưa vội ăn, chỉ đưa lên nhìn.
“Sao
hả? Sợ ta đầu độc ngươi à?” Đường Tiểu Hà xụ mặt.
Tống
Hạc Khanh lắc đầu, nhíu mày, vuốt cằm nói: “Ngươi có cảm thấy màu da này của miếng
cơm cháy giống như màu da của Tạ Trường Thọ không?”
Đường
Tiểu Hà: “...”
Đường
Tiểu Hà: “Ngươi không ăn thì đưa cho ta.”
***
Editor
có lời muốn nói: Thử tượng tượng sau này hai người này về nhà với nhau rùi
chàng một câu nàng hai câu thì còn đâu cảnh tượng lãng mạn nữa nhể????