“Cái
gì? Không tìm thấy người đâu?”
Ở y
quán, Đường Tiểu Hà nghe lão đại phu nói xong, trên mặt hiện lên sự nghi ngờ
nhìn vào căn phòng đằng sau chiếc rèm.
Lão
đại phu thở dài: “Đúng vậy, ngủ một giấc dậy đã không thấy tăm hơi, cũng không
biết là đi vào đêm hôm qua hay là sáng nay mới đi, dù sao lúc ta đến xem trên
giường đã không còn người nào.”
Đường
Tiểu Hà bắt đầu nôn nóng nhưng cũng không có nói gì nhiều thêm, đành phải gật đầu:
“Vậy đi, nếu như ngài có tin tức gì của hắn ta phiền ngài nhất định phải sai
người báo cho ta một tiếng.”
“Chuyện
này là tất nhiên.”
Rời
khỏi y quán, Đường Tiểu Hà đưa tay lên xoa xoa hai điểm thái dương, nhìn người
tới người đi ở trên đường nhịn không được nổi giận: “Tên nhóc thối chạy loạn
cái gì chứ? Trên người còn có vết thương nặng như thế lỡ như bị bọn người của Tạ
Trường Thọ trả thù thì phải làm sao?”
Nàng
nhìn bầu trời thấy thời gian cách buổi trưa vẫn còn sớm, không cần phải vội
vàng chạy về nấu cơm, tính toán trước tiên đi tìm các chỗ lân cận xem có A Tế ở
đó không.
Thời
gian ba ngày hội đèn lồng chính thức bắt đầu, trên đường hoa đăng dài như nước,
dòng người chen chúc xô đẩy, đây là ban ngày mà đã chật kín người đi lại tự do
trên đường phố rồi không biết ban đêm sẽ đông đến mức nào nữa.
Đường
Tiểu Hà bị dòng người xô tới đẩy lui, phí hết sức lực mới đến bến tàu nơi A Tế
đang làm việc.
Kinh
thành được xưng là nơi bốn biển tụ về, tùy ý đi ra ngoài là có thể thấy được đường
sông lưu chuyển, khắp nơi đều là kênh rạch, thuyền trên mặt nước đông đúc, cột
buồm như rừng, đứng ở bên bờ từ sáng đến tối, đặc biệt là không bao giờ thiếu
người kéo thuyền, mỗi khi thuyền cập bến một màn người mênh mông lập tức đi
qua, hét to gọi nhỏ.
Nhưng
hôm nay Đường Tiểu Hà không nhìn thấy cảnh trăm người kéo thuyền mà ngược lại
thấy được một hình bóng quen thuộc lẫn trong đám người.
Người
đó mặc công phục của Đại Lý Tự, tay cầm lưới đứng ở bên sông để vớt cái gì đó,
lục sự Trương Bảo đứng ở bên bờ nghe thủ hạ báo cáo tình hình, đôi lông mày
càng lúc càng nhăn chặt, cúi đầu ghi ghi nhớ nhớ trong danh sách.
Đường
Tiểu Hà đi lại gần, tò mò nhìn xung quanh: “Trương lục sự, các ngươi ở đây làm
gì thế?”
Trương
Bảo há mồm bỗng nhiên nhớ tới việc này phải làm trong bảo mật nên khi lời đã đến
miệng đành nuốt vào, thuận tiện bịa một lý do: “Đêm qua ở Đại Lý Tự có trộm lẻn
vào, Thiếu Khanh đại nhân nói kẻ trộm đã lấy đi một kiện bảo bối cho hiện tại
ta phải đi tìm từng nơi.”
“Ồ ồ,
hóa ra là như vậy.” Đường Tiểu Hà nhắm hai mắt lại, thu hồi tầm nhìn: “Vậy các
ngươi cứ từ từ mà điều tra, ta còn có chính sự nên đi trước.”
Vì
sao đi tìm kiện bảo bối đó mà phải đi tìm ở trong nước thì Đường Tiểu Hà cũng
không nghĩ nhiều, giờ trong đầu của nàng chỉ nhớ thương làm sao đi tìm được A Tế.
Nàng
rời khỏi bến tàu, trở về đi tìm tiếp với hy vọng sẽ gặp được A Tế ở trên đường
nhưng trước sau vẫn không thể thấy được hình bóng nhỏ gầy đó.
Đường
Tiểu Hà cảm thấy hơi nhụt chí. Hơn nữa, đã gần đến giờ cơm rồi nên phải chuẩn bị
về Đại Lý Tự nấu cơm, sau đó quay lại tìm A Tế.
Lúc
nàng quay người lại, khóe mắt liếc qua con hẻm nhỏ mà A Tế từng trốn vào đó.
Con
hẻm vừa nhỏ lại vừa tối, không có người thứ hai dám bước vào, đối lập với con
đường cái sáng sủa nhộn nhịp.
Tâm
tư của Đường Tiểu Hà khẽ nhúc nhích, cất bước đi qua, chờ đến khi đứng ở đầu hẻm,
nàng thò đầu xem xét bên trong, hô: “A Tế? A Tế?”
Không
có ai trả lời.
Hẻm
nhỏ cực kỳ tối tăm, đứng ở bên ngoài nhìn vào không thể thấy được bóng người,
chỉ có một mảng đen thùi lùi, còn có gió thổi vào khiến người ta lạnh thấu
xương.
Da
gà của Đường Tiểu Hà nổi lên, trong lòng bắt đầu nảy sinh ý nghĩ rút lui nhưng
nàng lo lắng A Tế sẽ ở bên trong, có lẽ hắn ta bị ngất xỉu nên không nghe thấy
gì.
Hai
con người bên trong nàng đấu tranh giãy giụa một phen cuối cùng Đường Tiểu Hà
âm thầm cầu nguyện “Bà nội phù hộ”, nhấc chân dứt khoát kiên quyết đi vào.
Càng
đi càng cảm thấy lạnh, có cảm giác như đi vào một hang động nào đó, nhưng so với
bên ngoài thì nơi này cũng không đen đến mức không thể nhìn thấy năm ngón tay
duỗi ra, ít nhất là có thể nương theo ánh sáng của mặt trời để đi.
Đường
Tiểu Hà vừa đi vừa kêu tên A Tế, rất nhanh đã tới điểm cuối của cái hẻm, vừa
hay đây là— Ngõ cụt.
“Aida,
rốt cuộc ngươi đã đi nơi nào rồi?”
Nàng
thở dài, xoay người muốn chạy thì dưới chân vướng phải vật gì đó, cúi đầu mới
thấy đó một bộ y phục.
Nàng
nhặt lên, muốn nhìn xem có phải là y phục của A Tế hay không nhưng khi cầm trên
tay Đường Tiểu Hà đã xác định tuyệt đối không phải.
Thứ
nhất, bộ y phục này được làm từ chất liệu phải mềm mại vô cùng, rất rõ ràng mặt
vải này là hàng chất lượng cao. Thứ hai, trên y phục có dính mùi son phấn và rượu
cực nồng, sao đứa nhóc như A Tế có thể dính phải được?
Có
điều, Đường Tiểu Hà cảm thấy mùi hương này rất quen thuộc.
Trong
lòng nàng bắt đầu sinh nghi nhưng nghi ngờ cũng chỉ đến đó, nàng ném y phục xuống
lập tức quay về Đại Lý Tự nấu cơm, đỡ phải bị tên cẩu tặc Tống Hạc Khanh kia
chê nàng làm cơm chậm chạp rồi trừ tiền lương.
Nghĩ
đến hôm nay trời nóng bực, Đường Tiểu Hà sẽ tránh làm những món dầu mỡ đó, thịt
sẽ được xé nhỏ làm thành thịt tương, ăn cùng một cái bánh nhỏ và hành lá, món
chính cũng có thịt nhưng không có dầu mỡ. Ăn ngon miệng nhất là khi ăn cùng rau
trộn gồm mầm hương xuân* và đậu hủ, thời tiết này mầm hương xuân cực kỳ xanh
non quấy với đậu hủ cũng không cần quá lâu, chỉ cần cho thêm muối và vài giọt dầu
mè đã làm được món ăn mà ngay cả thần tiên cũng khó cầu.
*Hương xuân: cây xoan hôi, hay
còn được gọi là cây hương xuân hiện đang được người dân thành phố ở Trung Quốc
rất được yêu thích. Ở một số nơi, giá của nó có thể đắt hơn cả thịt, lên tới
100 tệ/0.5 kg (khoảng 345.000 VNĐ). Mặc dù giá không rẻ nhưng người ta vẫn
không cưỡng lại sự hấp dẫn của nó. Lý do là loại rau dại này có vị rất ngon,
hàm lượng dinh dưỡng cao nên được nhiều người ưa chuộng.
Đường
Tiểu Hà nấu cơm xong thì giao nhiệm vụ múc cơm cho tạp dịch, còn mình thì để một
phần thức ăn vào hộp đựng đồ ăn lau mồ hôi đưa cho tên Tống cẩu quan.
Bên
ngoài thư phòng, Đường Tiểu Hà gõ cửa: “Đại nhân, ta vào nhé?”
“Ừ…”
Giọng điệu phát ra chứa sự mệt mỏi.
Đường
Tiểu Hà đẩy cửa đi vào bị sắc mặt trắng bệch của Tống Hạc Khanh dọa cho nhảy dựng
lên, nhanh chóng buông hộp đồ ăn xuống, cố gắng lay bờ vai của hắn nói: “Ngươi
mau tỉnh lại đi, mau tỉnh mau tỉnh, sao ta có cảm giác hồn của người sắp bay đi
thế? Ngươi bị sao thế này?”(TN Team x T Y T)
“Hồn
của ta không bay…” Hai mắt của Tống Hạc Khanh dần đen đi, nhìn vào hư vô, yết hầu
khàn khàn nói: “Ta chỉ là… Buồn ngủ.”
“Buồn
ngủ thì đi ngủ đi.”
Tống
Hạc Khanh vừa nói chuyện vừa đưa tay phê ba cuốn sổ con, miệng lẩm bẩm: “Người
ta nói lâu không ngủ thì không chết cũng sẽ lâm vào hôn mê.”
“Sao
lão tử vẫn còn bất tử hả?”
Đường
Tiểu Hà cảm giác trước mắt như có oán khí có thể đâm thủng nóc nhà bay lên trời
kêu oan.
Nàng
nhanh chóng cướp lấy cái bút trong tay hắn, ngượng ngùng nói: “Thiếu Khanh đại
nhân bình tĩnh, muốn chết thì cũng phải cơm nước xong rồi lại chết, có chết thì
cũng phải làm ma no còn hơn quỷ đói, ngươi nói có đúng không?”
Tống
Hạc Khanh không lên tiếng, hai mắt vẫn dán chặt vào cuốn sổ con.
Đường
Tiểu Hà đem bánh cuốn nhân thịt tương đến dưới mí mắt của hắn chặn đi tầm nhìn
đến cuốn sổ con.
“Đại
nhân há mồm.”
Tống
Hạc Khanh há mồm, cắn một miếng bánh nhai nuốt xuống bụng, hai con mắt dần sáng
lên.
“Cái
này cuốn cái gì?” Hắn hỏi.
“Đậu
hũ khô, vài gia vị đã tẩm ướp.” Đường Tiểu Hà trợn mắt nói dối.
“Thật
thơm, lần sau ta muốn ăn cái này nữa.”
Trong
lòng Đường Tiểu Hà vang lên tiếng chửi, tên cẩu quan này đúng là dễ bị lừa.
Không
đúng, cũng không phải là dễ bị lừa nói đúng ra là do hình như hắn lười động não
suy nghĩ, còn nguyên nhân vì sao—
Đường
Tiểu Hà đưa mắt nhìn ngọn núi công văn chất đầy như vĩnh viễn cũng không thể xử
lý xong kia, có hơi đồng tình với hắn.
“Ăn
cơm xong thì đi ngủ một giấc đi.” Đường Tiểu Hà nói: “Bà nội của ta trước kia
đã nói công việc làm mãi mãi không xong được, đời người lại chỉ ngắn ngủi vào
chục năm cho nên lúc nghỉ vẫn cần phải nghỉ.”
Tống
Hạc Khanh nhai bánh cuốn ‘đậu hũ khô’, âm thanh nghẹn nghẹn nói: “Không ngủ được.”
Đường
Tiểu Hà: “Đang suy nghĩ tới bảo bối của ngươi sao?”
Tống
Hạc Khanh: “Bảo bối nào của ta?”
Đường
Tiểu Hà nói với vẻ nghi ngờ: “Trương lục sự nói bảo bối của ngươi bị kẻ trộm lấy
đi, hiện tại cả Đại Lý Tự phải đi tìm cho ngươi.”
Tống
Hạc Khanh ồ một tiếng, lười giải thích.
Đường
Tiểu Hà cho là hắn cam chịu nên nói những câu thấm thía khuyên nhủ một hồi, cái
gì mà tiền tài chỉ là vật ngoài thân, cái gì mà cuộc sống phải có lúc này lúc
kia, không thể cưỡng cầu, lời hay ý xấu chỉ nói một lần, cuối cùng còn vì dời lực
chú ý của hắn mà còn ra vẻ thần bí nói: “Đúng rồi đại nhân, ta nói với ngươi
chuyện kỳ lạ này.”
Hai
mắt của Tống Hạc Khanh đăm đăm, miệng chóp chép, không biết linh hồn nhỏ bé đã
chạy đến phương nào rồi.
Đường
Tiểu Hà: “Hôm nay ta vì đi tìm A Tế mà đã đi vào một con hẻm nhỏ, bên trong vừa
tối vừa lạnh, cực kỳ dọa người nhưng đoán xem ta đã phát hiện ra cái gì?”
“Vậy
mà ta phát hiện là bộ y phục của Tạ Trường Thọ.”
Động
tác của Tống Hạc Khanh lập tức dừng lại.
Lúc
đó Đường Tiểu Hà vẫn còn đang đắm chìm vào nghi hoặc, không chú ý tới vẻ mặt của
Tống Hạc Khanh, nhíu mày suy nghĩ nói: “Ngươi nói xem y phục của hắn ta sao lại
xuất hiện ở đó? Chẳng lẽ hắn ta uống say rồi chạy vào đó để đi tiểu? Không đúng
có đi tiểu thì cũng đâu đến mức phải cởi hết y phục? Kỳ lạ… Thật sự rất kỳ lạ….”
Đột
nhiên Tống Hạc Khanh bắt lấy bả vai của nàng, lúc này gương mặt trầm xuống lạnh
lùng, đôi mắt hồ ly trừng lớn, kích động đến mức nói năng lộn xộn: “Hẻm nhỏ là ở
chỗ nào? Ngươi xác nhận đó là y phục của Tạ Trường Thọ ư? Hiện tại ngươi dẫn
người đi tới đó nhặt y phục về cho ta, không không, ta đi cùng với ngươi, đi
ngay bây giờ!”
===
Truyện:
Mềm Mại Đối Lạnh Lùng
Tác
giả: Tiêu Diêm Tiểu Điềm Bính
Tên
gốc: Kiều Liên
Editor:
Team TN
Thể
loại: Nguyên sang, Ngôn tình, Cổ đại , HE , Tình cảm , Ngọt sủng , Song khiết 🕊️ ,
Cung đình hầu tước , Duyên trời tác hợp , 1v1 , Thị giác nữ chủ
Văn
án:
Gia
Ninh công chúa, Lý Tiện Ngư, vốn ngoan ngoãn từ nhỏ, điều duy nhất mà nàng từng
làm trái là vào ngày sinh nhật năm đó đã tự mình mua về một thiếu niên lạnh
lùng tuấn tú.
Lý
Tiện Ngư đặt tên cho hắn là Lâm Uyên, để hắn làm ảnh vệ của mình.
Cung
nhân đều biết, ảnh vệ tên Lâm Uyên kia tuy tuấn mỹ nhưng ít nói, tính tình lạnh
nhạt đến cực điểm.
Cho
dù là cung nga mỹ mạo rơi xuống nước ngay trước mặt hắn, hắn cũng tuyệt không
duỗi tay cứu giúp.
Nhưng
chỉ cần Lý Tiện Ngư gọi tên hắn, bất cứ lúc nào, bất cứ đâu, Lâm Uyên luôn xuất
hiện ở bên cạnh công chúa, nói một câu —— “Thần ở đây.”
Sau
này ——
Địch
Nhung tiếp cận, kiếm chỉ đế kinh, việc mất nước chỉ còn là chuyện một sớm một
chiều.
Các
cung nhân đều tìm cơ hội trốn đi, cuối cùng, ngay cả Lâm Uyên suốt ngày trầm mặc
bên người công chúa cũng không xuất hiện nữa.
Mọi
người đều nói Lâm Uyên đã rời bỏ công chúa nhỏ để bỏ trốn một mình.
Lý
Tiện Ngư tránh trong chăn gấm khóc suốt một đêm, khi tỉnh lại hốc mắt nàng đỏ hồng,
cản lại người muốn bắt mình.
——
Dù sao thì thân thủ Lâm Uyên tốt như vậy, nhất định có thể bình an sống sót
trong loạn quân.
Chỉ
cần không mang theo gánh nặng là nàng.
***
Ngày
mất nước, công chúa đầu rơi trâm cài, váy áo nhiễm máu, mắt thấy sắp bị làm nhục
dưới người Nhung.
Một
nhánh thiết kỵ phá trận mà đến, nam tử cầm đầu mặc giáp sắt đeo trường kiếm, rạch
ra một đường máu trong loạn quân, cứu Lý Tiện Ngư.
Lý
Tiện Ngư nghe thấy người khác gọi hắn là ‘ bệ hạ ’, nơm nớp lo sợ ngẩng đầu lên
từ trong lòng ngực hắn, đối diện với gương mặt thanh lãnh, nghẹn ngào mở miệng.
“Lâm
Uyên?”
Nam
tử ôm lấy nàng, hôn lên nước mắt trên đuôi mắt nàng, thấp giọng đáp lại.
“Thần
ở đây.”
“Nguyện
vì công chúa, một đời làm thần.”