"Thanh
âm của bạn" hoàn toàn trái ngược với "Cung tình", trong khi đạo
diễn Lý đang bất chấp muốn nổi tiếng thì đạo diễn Hà lại muốn giữ sự chú ý
thấp. Nhưng không như mong muốn, “Thanh âm của bạn” từ khi khai máy đến nay đều
không thuận lợi, luôn thu hút sự quan tâm của công chúng.
Hơn
nữa, diễn xuất của Trì Thâm mà ông đặt nhiều kỳ vọng lại không quá xuất sắc,
điều này khiến sắc mặt đạo diễn Hà vẫn luôn không tốt trên trường quay.
Nhưng
hôm nay không tệ.
"Kỳ
lạ... Thời điểm tử vong là sáu giờ sáng, lúc đó có bao nhiêu người leo núi, sao
hung thủ có thể chôn xác ở đây? Nếu đây không phải là hiện trường vụ án đầu
tiên, vậy tại sao không có dấu vết kéo lê xung quanh? Không có nhân chứng nào
nhìn thấy xác chết được chuyển đi...” Trì Thâm ngồi xổm trên mặt đất đọc báo
cáo vụ án, anh cực kỳ ảo não, vẻ mặt giống như một đứa trẻ bị lạc khiến người
ta không khỏi xót xa.
Cảnh
sát hình sự dặn dày dặn kinh nghiệm đứng bên cạnh an ủi anh: “Những vụ án kỳ lạ
như thế này nhiều lắm, cứ thong thả đi, nhất định sẽ có ngày tìm được đáp án.”
Trì
Thâm gật đầu, đang định đứng dậy thì trong đầu chợt lóe lên một tia linh cảm,
anh kích động nhảy dựng lên, loạng choạng suýt chút nữa rơi xuống hố chôn nạn
nhân, dùng lực ở eo đứng thẳng lên. Anh thở phào nhẹ nhõm, quay sang viên cảnh
sát hình sự già, kích động nói: "Liệu có phải nạn nhân đã tự mình lên núi
không? Trong đêm tối như vậy, anh ta bị một sức mạnh thần bí nào đó điều khiển,
nhảy, nhảy... nhảy đến đây, từ từ nằm xuống cái hố mà hung thủ đã đào sẵn...”
Viên
cảnh sát già đập vào đầu anh: “Tiết Thiên Nặc! Cậu nói bậy bạ gì vậy! Vừa mới
khen cậu nghiêm túc, bây giờ lại không đứng đắn!"
"Đừng
có đập đầu tôi, đầu óc thông minh như vậy, đánh đến ngu ngốc thì phải làm sao
đây!"
"Cắt!
Có thể, kết thúc công việc rồi, Tiết Thiên Nặc, hôm nay trạng thái không tồi.”
Trì
Thâm vội vàng cởi chiếc áo đồng phục dày cộp trên người ra, lau mồ hôi trên
trán: “Cảm ơn đạo diễn, mọi người vất vả rồi.”
Có
lẽ là trùng hợp, vừa mới tan làm Hứa Tịnh liền gọi điện thoại: "Alo.”
Trì
Thâm ngồi trong xe bảo mẫu, thở dài một hơi: "Sinh nhật vui vẻ.”
Hứa
Tịnh có vẻ rất vui vẻ: “Cảm ơn anh, anh xong việc chưa?"
"Xong
rồi. Bạn bè nói lời cảm ơn làm gì. Bây giờ tôi về khách sạn tắm rửa thay quần
áo.”
“Được,
vậy tôi đợi anh ở phòng riêng nhà hàng XX, tám giờ, không gặp không về…” Hứa
Tịnh cúp điện thoại, cuối cùng cũng nở một nụ cười.
Trì
Thâm...
Càng
ngày tôi càng hiểu tại sao em gái tôi lại thích anh đến vậy...
"Cô
không thể yếu đuối như em gái cô nha... Trong thế giới này, hoặc là có được,
hoặc hủy diệt...”
Nếu
ai đó nhìn thấy bộ dạng của Hứa Tịnh vào lúc này, chắc chắn sẽ bị dọa hồn phi
phách tán.
Dường
như cô ta đang nói chuyện với chính mình, nhưng đôi mắt ấy màu đỏ tươi, miệng
phát ra giọng nói khàn khàn trầm thấp của một người đàn ông.
Trong
cơ thể cô ta, tồn tại một thứ bẩn thỉu.
"Thâm
Thâm! Anh đã về rồi!" Vừa đến khách sạn, Trì Thâm đã nhìn thấy Liên Hoa
lắc lư trong hành lang, cô mặc một chiếc áo phông màu hồng, quần yếm màu xanh
nhạt, chân đi một đôi giày thể thao màu trắng, giống như một nữ sinh trung học.
"Sao
lại mặc như này?"
Liên
Hoa kéo kéo dây quần yếm, vẻ mặt không vui: "Hình như em lại tăng cân
rồi... Đến khóa váy cũng không kéo được...”
Trì
Thâm vừa mở cửa vừa nhìn cô: “Ừm, em phải kiềm chế một chút. Đạo diễn Lý muốn
em phát triển tròn trịa, chứ không muốn em phát triển theo chiều ngang.”
Liên
Hoa nghiêng người: “Vậy thì, buổi tối tập thể dục cùng nhau nhé?"
"Được,
nhưng hôm nay là sinh nhật của một người bạn, khoảng tám giờ anh sẽ về, em đợi
anh một lúc được không?"
Biết
anh muốn đi ăn sinh nhật người ta, nên cô mới ở đây chờ anh!
"Sinh
nhật của ai? Anh mang ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.