Phóng viên robot và đám người áo đen nhìn nhau, họ thấy nàng ôm cô không rời thì bất lực.
Bình An là người đầu tiên được phỏng vấn, cô cảm thấy ngại nên chỉ nắm tay nàng, chứ cứ nằm trong lòng bạn gái trước mặt người khác cũng hơi...ngại
Phóng viên đọc câu hỏi đầu:" ngài có tâm trạng như thế nào trong lần đầu gặp nàng?" thì Bình An khó xử quay sang Cẩm Tú, ấp úng đáp:" haizz, lúc đấy Hồ Lô bảo trì.

Ta lại bận nói chuyện với Xuân Ninh, tự dưng nàng đòi nước, ta đương nhiên khó chịu.

Mà nghe tên là sợ luôn".

Bên má bị nhéo một cái
Robot thấy cả hai ân ái thì giả vờ ho:" ừm...!nếu Cẩm Tú yêu người khác, ngài sẽ làm gì?" vừa nghe xong, mắt phượng tức khắc lườm nó.

Nàng định lao ra thì may mắn cô ngăn lại
Phóng viên:....!ta muốn về nhà
Bình An nắm chặt tay nữ chủ, lắc đầu không muốn trả lời....bởi vì nàng ấy sẽ chỉ yêu mình cô.
Biết bản thân có cố cũng chẳng được gì, robot đọc tiếp:" ngài có bí mật nào giấu nàng không?" liền phát hiện Bình An toát mồ hôi lạnh..

chắc chắn là có rồi.
Trước khi trả lời, cô quay sang, thì thầm:" cậu đừng giận nhá?" thì Cẩm Tú nghĩ nghĩ gì đó rồi cười" rất ôn nhu" đồng ý.

Hít một hơn, nhớ về hồi còn đi học...
lúc ấy có người tỏ tình với Bình An, nhưng nàng không biết...kết quả kẹo của người đó, cô cho Cẩm Tú ăn..

nàng còn khen ngon...!rất ngon là đằng khác.
Cẩm Tú hừ hừ vài tiếng, thầm ghi thù trong lòng.

Bỗng robot nhìn nàng, nói:" tiếp theo, chúng tôi muốn biết vì sao Cẩm Tú ngài lại thẹn thùng trong lần đầu thơm má cô ấy, đây là một điều bất ngờ"
Nhưng nàng không nghĩ như thế, nghi hoặc nói:" vì đó là lần đầu.

Ta chưa từng yêu ai nên chả thế, ngươi bị ngu à?"
Phóng viên robot bị sỉ nhục thì tức lắm, hậm hực đọc câu tiếp theo:" điều ngài thích nhất ở Bình An là gì?" thì thấy nàng chống cằm, yêu mị trả lời:" Cái gì ta chả thích! bạn gái ta mà" nó bất lực lắc đầu, nhìn Cẩm Tú vòng tay vào eo ôm cô.
" câu cuối cùng: nếu Bình An yêu người khác, ngài sẽ làm gì?" lại là câu hỏi giống cô, Bình An tò mò muốn biết nàng sẽ phản ứng như thế nào
Bỗng, Cẩm Tú quay sang, ngạo kiều hỏi bạn gái:" cậu dám?" " tất nhiên...là không" cô vội phủ định khiến nàng rất hài lòng, đây chính là câu trả lời cho phóng viên robot.
Phóng viên:....
Tác giả có lời muốn nói: Ban đầu, mình muốn cho Bình An công lực Cẩm Tú khó khó một chút.

Nhưng không biết vì sao lại thành ra thế này.

Hôm nay vừa tròn 1 tuần mình viết truyện, cảm thấy vui khi nhận được sự ủng hộ của mọi người.

Có lẽ bộ truyện" hệ thống hôm nay lại cảm thấy mình chọn đúng người" sẽ khá dài, vì nếu kết thúc nhanh mình cũng chưa có ý tưởng mới cho chặng đường về sau.
Bạn nhỏ An đã có lão bà ôn nhu và ngạo kiều.

Tiếp theo, mình vẫn chưa nghĩ ra tính cách của nữ chủ thế giới thứ 3, cả sau này nữa....!có thể nhờ mọi người gợi ý được chứ?

Chúc một ngày tốt lành
Hoa thuỷ tinh cài trên chiếc váy trắng ngà, Bình An tựa sắc xuân, hơi thở nhẹ nhàng như tiên Tử Hồ Lô thông báo:" thật tuyệt vời, ngài làm rất tốt" nó vỗ tay, mắt ánh lên ngợi ca khiến cô vui lên..

một chút..
Cẩm Tú đang làm gì, Bình An muốn biết nhưng hệ thống không tiết lộ.

Làm ơn đừng ra vẻ như thế, cô thực sự nhớ nàng...rất nhiều
Hồ Lô chỉ là robot, không hiểu tình cảm của con người.

Với nó, hoàn thành nhiệm vụ là quan trọng nhất.

Những thứ khác....!chẳng có gì đáng để trong lòng...!tốt hơn hết là thế, kí chủ à.

Ngài muốn sống? đồng nghĩa với việc ngài phải cố gắng và vứt bỏ những tư tưởng nhỏ nhặt ấy...!vì cái mạng của ngài.
Hệ thống quả là cỗ máy không có tình cảm, người tạo ra nó đã quên lắp trái tim cho kiệt tác của mình....!để bây giờ nó khinh thường những khoảng khác đáng trân trọng nhất...!mà thời gian ban tặng
Một lần nữa, kí ức bị cướp đi và cô không có quyền phản kháng.

Có qua phải có lại, Hồ Lô là như thế.

Nó không tiếc tay xoá đi vấn vương của bao người, trước đây, hiện tại vẫn là như thế....!Tình cảm như món đồ cũ rích được cất trong rương hòm, ngài muốn có nó? Tôi không cho phép, cũng không thể cho phép.

Tốt nhất...quên đi cho nhẹ lòng...
Bình An trong lòng trống vắng biết bao, cô đã quên đi điều gì...!nó quan trọng lắm sao? Bình An...không biết, cô chẳng nhớ được gì,..chỉ có kí ức của kiếp trước còn đọng lại...
Chuông gió cất lên khúc ca của thiên nhiên và đất trời, mở ra một cách cửa mới...

Mọi thức mung lung quá,....!bước chân không dừng lại, hãy đi tiếp, làm ơn đừng quay lại...........
Hệ thống cùng cô sánh bước, nó đi, cô cũng đi..

tìm về mảnh đất của riêng Bình An và sống trọn đời....
Cơ thể nhẹ như mây trắng, mọi thứ quá nhanh và chóng mặt...!tiềm thức một lần nữa bị nhất chìm....cô sẽ đi về đâu?
Dây tơ hồng sắp đứt rồi, nàng phải đuổi theo...dù không biết người ấy là ai.

Nhưng ánh sáng đang yếu dần và không gian tối tăm quá.

Thiếu nữ giẫm trên thảm hoa, dư hương của làn gió đang chỉ đường cho nàng và bản thân không cho phép dừng lại......!Vượt qua những quả đồi, rặng mây và bóng đêm u uất........!em kia rồi..
Cánh cửa đang đóng lại, nàng chạy tới...rất muốn nắm lấy tay cô, nhưng...!con cáo xanh đó quay đầu lại, mắt ánh lên chán ghét....!nó giám? ...ngăn cản nàng....
Hoa Cẩm Tú Cầu héo hết rồi, trước đây nó rất đẹp.

Không hiểu sao lại buồn bã đến mức héo tàn.

Nhưng người nhìn xem, có một mần hoa nhỏ, phát sáng như ánh ban mai...!Tôi từng ngày chờ đợi...!điều gì?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play