Dinh thự nơi cô sống như một toà lâu đài nguy nga, tráng lệ.

Hai bên trường thành trồng cơ man là hoa hồng, tựa như biển trời rực màu sắc đỏ.

Ở cửa ra vào bày trí hai chú sư tử đứng nghiêm trang với bộ da mạ vàng.
Mãnh thú là kị sĩ ẩn mình cho gia tộc hùng mạnh.

Người ta nói, bước vào đây chính là đặt chân tới chân trời.

Bởi nó là mê cung xinh đẹp khiến cho kẻ lạc lối vừa lo sợ tìm đường ra vừa mê man trong hoa lệ.
Trong dinh thự có một “ tiểu công chúa đáng yêu “.

Năm nay Bình An vừa tròn 7 tuổi.

Cô bé có mái tóc đen óng như bầu trời đêm, mắt ngọc sánh ngang với đá quý hiếm có khó tìm.

Làn da trắng và dáng vóc linh động, người người đều công nhận cô có đủ điểm mạnh của “đức vua và hoàng hậu.”
Bình An được nuông chiều vô pháp vô thiên, tính cách của cô cũng bị tác động không ít.

Bướng bỉnh, kiêu căng khó bảo.

Bình An là bánh trôi nhân mè đen chính hiệu.
Người phụ nữ ốm yếu nằm trên giường.

Đôi
mắt đầy tơ máu, hai má hóp lại do gầy gò, bàn
tay không ngừng vuốt ve đầu cô bé đang khóc
lóc quỳ dưới đất.

Bà liên tục ho khan, mấy ngày qua đã vật lộn với cơn đau giữ dội khiến người phụ nữ như bị hút hết sinh lực.
Mộc Hoàn oà lên từng hồi, bàn tay chai sạn không người vuốt ve khuôn mặt đẫm lệ.

Tóc tai nàng bù xù, quần áo màu nâu xộc xệch khiến vẻ hồn nhiên vốn có của một đưa trẻ bị xoá mờ.

nàng nức nở nhìn mẹ.

tự hỏi bao giờ cuộc sống với khá khẩm hơn? Một mái nhà, một bữa cơm, mộc chiếc áo.

Khó đến vậy sao? Bỗng, cửa phòng bị đạp một cái mạnh làm đôi mẹ con giật thót mình.

Bước vào là nữ hầu kém sắc.

Ả ta có đôi mắt xếch, chiếc mũi to và cái nọng cằm, chưa kể vất tàn nhan xấu xí ấy nữa.

Nữ hầu thét ra lửa: “ trời ạ! Hai mẹ con bà làm ơn đừng diễn cái vở sướt mướt ấy nữa.

Con không nhanh nhanh mang cơm cho tiểu thư.

Muốn sống không hả ?”
Mẹ nàng nghe thấy thì khó khăn ngồi dậy, bàn tay xanh xao vẫn xoa xoa lòng ngực đau đớn.

Mộc Hoàn thấy thế vội trấn an mẹ, để bà nằm lại giường rồi khẽ giọng: “ Mẹ! để con ạ”
Trong dinh thự, ai không biết Bình An tiểu.thư kén ăn.

Mấy người hầu đều coi đây là nỗi khiếp sợ, cứ điên cuồng đùn đẩy cho nhau.

Mà mẹ con Mộc Hoàn là hạng bần cùng nhất trong nhà, đến ông bà chủ có khi còn chẳng nhớ mình đã tuyển họ.

Lấy việc này làm bàn đạp, kẻ hỗn hào với đôi mẹ con càng ngày càng mọc không giới hạn.
Mộc Hoàn theo ả hầu, thấy nàng chậm chạp như sên, ả bực lắm: “ này, có nhanh lên không hả.

Bộ thích làm mình làm mẩy lắm à?” khiến Mộc Hoàn run sợ, vết thương bị che sau váy do cử động mạnh mà nứt ra.
Đồ ăn sáng của Bình An khá thanh đạm:Bánh mì bơ tỏi, ngũ cốc và trái cây.

Mộc Hoàn nuốt nuốt, mong rằng tiểu thư là người tốt bụng.

Bởi vì từ khi vào làm, nàng chưa bao
giờ được thấy dáng vẻ của Bình An.

Chỉ nghe nói cô là búp bê sứ trong mắt mọi người, nhưng..

tính tình có chút không ổn..
Bước đi trên dãy hành lang rộng lớn, mấy chị hầu đi qua mà nhìn thấy Mộc Hoàn là cứ thì hầm to nhỏ này kia.

Nàng càng lúc càng đi xát vào vách tường, cúi gằm người xuống.

Nàng chầm chậm gõ cửa, bên trong có giọng nói non nớt phát lên:” vào đi”
“ Cạch”

Hương lá trà mơn man bên chóp mũi.

Đôi mắt đen huyền của nàng chiếu lên những tia lấp lánh phi thường đẹp.
Căn phòng có một chiếc giường lớn, sàn được trải thảm và các chú gấu bông nằm la liệt.
Trên trần treo đèn pha lê, xung quanh được đính ngọc trai be bé.
Bình An đang nằm trên đệm, nghe thấy tiếng mở cửa thì ngoái đầu ra.
Mái tóc ngắn xoăn nhẹ và đôi mắt xinh đẹp của thiên sứ.

Bình An sở hữu làn da bạch ngọc và nhan sắc tựa búp bê khiến Mộc Hoàn ngơ ngẩn.
Bình An nghi hoặc quan sát cô bé ở xa.

Có lẽ lơn hơn cô, dù vậy người chị ấy thật luộm thuộm và nhỏ bé.
Cô vẫy vẫy tay, gọi Mộc Hoàn lại gần.

Thấy thế, nàng cuống cuồng chạy tới rồi đặt khay thức ăn lên bàn.
Bình An gẩy gẩy miếng bánh, một tay chống lên cằm thở dài.

Ngày nào cũng là mấy món này, chán chết.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play