“Bút ghi âm? Có người phái cô đến điều tra chúng tôi?” Mộc Phong Hề nhìn cô gái đã bị thôi miên, hỏi.
“Đúng vậy.” Cô gái giống như một con rối gỗ bị giật dây, anh ta hỏi, cô đáp, một năm một mười.
“Ai phái cô tới?” Mộc Phong Hề hỏi.
“Là…Là…” Cô gái im lặng, suy nghĩ nửa ngày vẫn không nghĩ ra. Có lẽ do bị thôi miên sâu nên không thể trả lời vấn đề khó như vậy ngay được.
“Là Bạch Chỉ sao?”
Ngay lúc đó, một giọng nam vang lên, người hỏi chính là Mộc Phong Hề.
“Bạch Chỉ?” Vẻ mặt cô mê mang.
“Nhìn dáng vẻ của cô ta chắc là không quen biết Bạch Chỉ.” Mộc Phong Hề nói.
“Nếu không phải cô ta kêu tới thì ai lại kêu người điều tra chúng ta lúc này chứ?” Âu Dương Khắc nói.
“Làm sao? Cậu không tin tưởng thuật thôi miên của tôi?” Mộc Phong Hề bất mãn liếc Âu Dương Khắc một cái.
Âu Dương Khắc không nói gì, người khác không hiểu Mộc Phong Hề nhưng anh ta lại biết rõ, tuy rằng nhìn Mộc Phong Hề ngày thường cà lơ phất phơ, thật ra đó là bởi vì cậu ta đang che giấu mà thôi, tên này có rất nhiều mánh khóe sau lưng. Thân phận thực sự của cậu ta là nhà thôi miên nổi tiếng nhất trên thế giới.
Thuật thôi miên của cậu ta chắc chắn sẽ không có vấn đề!
“Ngoại trừ Bạch Chỉ, tôi không nghĩ ra được ai làm vậy…”
“Không phải Bạch Chỉ.” Sở Mạch Diễn im lặng nãy giờ nhướng mày, trên gương mặt tuấn tú hiện lên một nụ cười nhạt. “Ngày nào tôi cũng ở bên người phụ nữ đó, tôi biết rõ cô ta như thế nào. Cô ta cùng lắm chỉ là một tên mọt sách mà thôi, Âu Dương, cậu đánh giá cô ta cao quá rồi."
“Đánh giá cao à?” Âu Dương Khắc nhíu mày: “Chỉ mong là vậy…”
Là bạn của Sở Mạch Diễn, anh ta đương nhiên hy vọng tất cả là do mình lo lắng quá nhiều về mọi việc, nhưng mà anh ta vẫn cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy.
“Diễn, khi nào anh rảnh thì mang cô ta tới đây cho chúng tôi gặp mặt đi! Tôi rất tò mò cô ta như thế nào mà có thể làm cho cáo già nhà anh bắt anh cưới cô ta về…” Mộc Phong Hề vẻ mặt hóng chuyện: “Mà nói gì thì nói, cô ta bây giờ là chị dâu của chúng tôi, cũng nên làm quen chút chứ…”
“Không cần thiết.” Sở Mạch Diễn không chút lưu tình từ chối: “Không biết khi nào sẽ ly hôn đâu.”
“Anh còn định ly hôn? Người là do ông anh bắt anh cưới đó…” Mộc Phong Hề kinh ngạc nói.
“Cưới cô ta chỉ để ông ấy yên lòng thôi, chẳng lẽ còn bắt tôi phải sống chung với người phụ nữ vừa xấu xí vừa ngu ngốc đó cả đời?” Sở Mạch Diễn híp mắt, ra vẻ đây là chuyện đương nhiên.
“Cũng đúng…Từ từ…Anh đi đâu vậy?” Mộc Phong Hề thấy Sở Diễn có ý muốn đi liền hỏi.
“Về nhà.”
“Khó lắm mới gặp mặt được một lần, ở lại chơi thêm một lát đi!”
“Vợ tôi đang chờ tôi ở nhà, chơi với cô ấy vui hơn chơi với các cậu.” Sở Mạch Diễn vừa nói vừa đưa tay tạm biệt bọn họ.
“Cái quỷ gì? Anh không phải mới nói cưới cô ta chỉ để yên lòng ông thôi sao, không định sống cùng cô ta cả đời mà? Bây giờ lại đòi về với cô ta…Sở Mạch Diễn, anh định làm gì vậy!”
Mộc Phong Hề bất mãn hét lên với Sở Mạch Diễn.
“Chơi vui.” Đáp lại anh ta chỉ có hai chữ, sau đó, Sở Mạch Diễn khuất dần trong đám người.
Mẹ kiếp!
Chơi vui?
Cẩn thận chơi đùa với lửa!
Mộc Phong Hề không chút khách khí nguyền rủa Sở Mạch Diễn trong lòng.
Sở Mạch Diễn đi không lâu thì Âu Dương Khắc cũng đi theo, Mộc Phong Hề cảm thấy nhàm chán, đang định rời đi thì nhớ ra cô gái bị anh thôi miên vẫn còn đứng tại chỗ. Phải giải thuật thôi miên trước nếu không một cô gái xinh đẹp như hoa mà ngơ ngác nằm liệt ở quán bar, bị đám người kia làm gì thì không ổn.
Nghĩ đến đây, Mộc Phong Hề xoay người đi tìm Lý Giai Di, tới nơi lại phát hiện ghế dài trống trơn, cô gái kia cũng không còn ở đó…
Người đâu rồi?