“Đừng chạm vào tôi!”
Bạch Chỉ lạnh lùng nói, cô hung dữ nhìn
về phía A Sài và A Lang, ánh mắt chứa đầy sự tàn ác, khoảnh khắc đó dường như
có vô số những con dao sắc lạnh như băng quét qua. Cho dù là cấp đánh nhau
chuyên nghiệp như A Sài và A Lang thì cũng cảm nhận được một chút áp bức mạnh
mẽ, động tác của bọn chúng không khỏi chần chừ.
“Ôi… đã là lúc này rồi mà còn hung dữ
như vậy! Chậc, chậc, chậc… mày đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà!” Hứa
Nguyệt Nghiên mỉm cười lạnh lùng, trong giọng nói mang theo sự chế giễu.
“Tiểu thư, đến rồi.”
Lúc này, trên ghế lái truyền đến giọng
nói của Cao Minh Minh.
Không từ biết lúc nào, bọn họ đã lái xe
vào trong một khu rừng, cây cối um tùm che khuất đi ánh sáng mặt trời, tầm nhìn
hơi u tối, trên mặt đất cũng mọc đầy rêu - loài thực vật ưa ẩm. Phía trước khu
rừng là một vực thẳm, gió rít “phần phật” từng cơn, âm u và đáng sợ!
Quả là một nơi tuyệt vời để vứt xác
người, thiêu xác mà không để lại dấu vết gì!
Cửa ghế lái của chiế ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.