Yên lặng.
Trong căn phòng sách to như vậy mà
không có chút tiếng động gì, im đến mức cứ như một cây kim rơi xuống cũng có
thể nghe rõ ràng.
Im lặng.
Sở Mạch Diễn như là không nghe được
tiếng của Bạch Chỉ vậy, cứ cúi đầu xuống.
Ánh sáng chiếu vào trên người anh, phủ
lên làn da trắng nõn của anh một vầng sáng nhàn nhạt, dưới ánh đèn, ngũ quan
thâm thúy của anh đẹp đẽ như do được đích thân ông trời tạc tượng, tuấn mỹ
không bì nổi. Bàn tay thon dài cầm một cây
bút máy, ống tay áo sơ mi trắng hơi vén lên, lộ ra cánh tay rắn rỏi,
đường cong khỏe khoắn mạnh mẽ, đặc biệt... ừm... quyến rũ...
Anh dường như hoàn toàn không có chú ý
tới cô, cứ cúi đầu, tập trung tinh thần mà cầm bút máy, biểu cảm chuyên chú mà
lại nghiêm túc, cho người ta một loại cảm giác năm tháng yên bình.
Bạch Chỉ lắc đầu, ý bảo chính mình
không cần bị vẻ bề ngoài của anh mê hoặc.
Cái người này căn bản chính là cố ý bày
sắc mặt cho cô xem!
Hừ –
Bất tri bất giác, cô đi đến bên cạnh Sở
Mạch Diễn. Bạch Chỉ đang suy nghĩ nên mở miệng với anh như thế nào, tầm nhìn
chỗ góc mắt rơi xuống bàn, thoáng nhìn thấy tờ giấy trắng dưới tay anh, đôi ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.