30.

Rất nhanh, Lâm Dao nghe được tin Kỳ Dĩ Trì sắp đính hôn với tôi.

Đến giờ cô ta vẫn chưa hay gì, vẫn chưa biết gì.

Tuy không phải con đẻ, nhưng dù sao cũng nuôi nấng nhiều năm, ít nhiều gì vẫn có tình cảm.

Chỉ cần cô ta ngoan ngoãn nghe lời, cha Lâm vẫn sẽ cố gắng tìm một mối hôn sự tốt cho cô ta.

Bất kể là vì tình cảm hay vì lợi ích.

Thì phần đời còn lại của Lâm Dao đều sẽ không đến nỗi nào.

Nhưng đó không phải điều tôi muốn thấy, cho nên tôi sai người báo tin này cho cô ta.

Lâm Dao biết chuyện, trước tiên là đi tìm Kỳ Dĩ Trì hỏi cho ra nhẽ.

Từ bé cô ta đã thích người bạn thanh mai trúc mã Kỳ Dĩ Trì này, luôn cho rằng nhất định sẽ cưới anh ta.

Bây giờ, Kỳ Dĩ Trì lại nói với cô ta rằng, những điều này là do mình cô ta tưởng tượng mà thôi.

Lâm Dao đau lòng tuyệt vọng, chạy về nhà ầm ĩ một phen.

Mà lúc này cha Lâm vừa mới qua cơn bạo bệnh, sự nhẫn nại trước giờ cũng hết sạch khi đối diện với những lời chất vấn liên miên của Lâm Dao.

"Mày cho rằng mày có tư cách gì mà lấy Kỳ Dĩ Trì hả?"

Một câu hỏi, khiến Lâm Dao ng.u người luôn.

Cô ta có tư cách gì ấy à?

Cô ta là con gái trong giá thú danh chính ngôn thuận duy nhất của nhà họ Lâm, đây chính là tư cách của cô ta.

Nhưng cô ta không biết rằng, thủ đoạn âm thầm của Lâm Châu đã khiến cha Lâm mất hết tình cảm lẫn lòng tin với cô ta rồi.

Một đứa con gái không máu mủ ruột rà, độ khoan dung với cô ta dĩ nhiên là sẽ giảm xuống nhiều.

Lâm Dao không biết được những chuyện này, chỉ cảm thấy sau có một đêm mà thái độ của người cha và người anh trai từng thương yêu mình vô bờ bến bỗng hóa lạnh lẽo khôn cùng.

Cô ta, không có nhà nữa.

Tuyệt vọng tới cùng cực, Lâm Dao ngồi sụp xuống đất.

Tôi đứng thẳng từ trên cao nhìn xuống, đưa tay bóp cằm cô ta.

"Cảm giác thế nào hả?"

Lần này tôi không nhịn nữa, vung tay tát một phát bay mặt cô ta.

Ngay trước mặt cha Lâm và Lâm Châu.

Cô ta ng.u người luôn, khóc lóc muốn mách cha Lâm.

Nhưng cha Lâm không bênh cô ta như ngày trước nữa.

Chuyện đã ầm ĩ đến mức này rồi, chỉ còn thiếu một bước nữa thôi.

Tôi đã nhắn tin cho Lâm Loan từ sớm.

Nên khi cô ấy và hai tên côn đồ cùng xuất hiện.

Không chỉ có cha Lâm và Lâm Dao há hốc mồm.

Ngay cả Lâm Châu cũng không hiểu rốt cuộc tôi muốn làm cái gì.

Tôi gọi tất cả mọi người lại đây.

Đồng thời phát đoạn video giám sát kia.

"Các anh có cần tôi hỏi lại, là kẻ nào sai các anh ra tay không?"

Hai tên côn đồ thấy tôi lật lọng, hận không thể băm tôi thành ngàn mảnh.

Nhưng dưới tình huống như thế này, tôi giữ video bằng chứng trong tay, mà họ lại đụng đến con gái nhà họ Lâm.

Thế là chỉ đành quỳ xuống khóc lóc, lải nhải hối hận xin tha, sau đó khai ra tên kẻ xúi giục mình.

Lâm Dao.

Biết cha mình có một đứa con gái riêng ở ngoài, sinh lòng oán hận, cho nên mua chuộc hai tên côn đồ để cho Lâm Loan một bài học... Người đó chính là Lâm Dao.

Nếu là trước kia, cho dù chuyện này bị vạch trần, thì cha Lâm cũng sẽ tức giận quá mức.

Một bên là đứa con gái mới nhặt về còn chưa có tình cảm gì, một bên là hòn ngọc quý trên tay bao nhiêu năm nay, vốn dĩ không cần phải so sánh.

Nhưng giờ thì khác.

Đứa con gái như bảo vật ấy lại là hàng giả, còn Lâm Loan bị hãm hại hủy dung cưa chân mới là người mang dòng máu của ông ta.

Bên nào nặng bên nào nhẹ đây?

Cha Lâm vô cùng phẫn nộ, nhất là khi thấy thảm trạng của Lâm Loan thật bây giờ.

Đây là cốt nhục của ông ta.

Lại bị một con tu hú hại đến mức này, đương nhiên là phải dạy dỗ cho ra trò, nếu không thì ông ta còn mặt mũi nào nữa chứ.

Cuối cùng Lâm Dao bị đuổi ra khỏi nhà họ Lâm.

Cha Lâm niệm chút tình cha con sót lại, không đuổi cùng gi.ết tận.

Nhưng đó chưa phải là kết quả tôi muốn.

Cho nên tôi âm thầm tới tìm Lâm Dao lúc này đang ở nhà thuê, bị cha ruột vứt bỏ, một mình ngồi trên giường, hai mắt vô thần.

Dáng vẻ ấy, mới đáng thương làm sao.

"Lúc cô hại chết chị tôi, có nghĩ rằng lưới trời lồng lộng, tuy thưa nhưng khó lọt không?"

Lúc nghe tôi nói câu này, Lâm Dao tựa như bị sét đánh.

Cô ta nhìn tôi, cố gắng nhìn ra một điểm gì đó từ trên khuôn mặt này.

Khuôn mặt này giống chị tôi ba phần, cho nên từ đầu cô ta đã ghét tôi rồi.

Hóa ra là nỗi sợ trong tiềm thức.

Bây giờ người đòi mạng đã tới trước mặt, Lâm Dao sợ quá khóc ré lên.

"Lúc đó, lúc đó tại tôi bất cẩn..."

Ồ, bất cẩn ấy à?

Bất cẩn dẫn chị tôi vào hẻm nhỏ, bất cẩn nghe tiếng chị tôi kêu cứu, vẫn bỏ mặc.

Bất cẩn sai mấy tên ăn mày tới làm nhục chị tôi sau khi chị ấy đã bị sỉ nhục.

Bất cẩn để cả kinh thành biết chị tôi không còn trong sạch.

Nhiều cái "bất cẩn" như vậy gom lại một chỗ, thực sự là "bất cẩn" sao?

Điện thoại di động rung lên.

Tôi đi ra cửa, tay chạm lên nắm đấm cửa.

Tôi mở hé cửa, sau đó nói với cô ta: "Lâm Dao, để đối phó với cô, tôi đã dùng mọi cách để tới thời đại này, cô có cha thương, có anh chiều, còn có Kỳ Dĩ Trì bao dung."

"Nhưng loại người như cô, làm sao xứng đáng có nhiều yêu thương như vậy chứ?"

"Cho nên, cha cô đuổi cô ra khỏi nhà. Kỳ Dĩ Trì không muốn cưới cô nữa. Anh trai thương cô từ nhỏ... Lâm Châu, vẫn luôn âm mưu đ.âm sau lưng cô. Cô nghĩ xem, nếu không vì hắn thì sao cha cô lại không cần cô nữa chứ?"

Tôi vứt tờ giấy kết quả giám định ADN giả cho cô ta, thực ra Lâm Dao đúng là con gái cha Lâm.

Nhưng có Lâm Châu can thiệp, thật cũng biến thành giả thôi.

Tôi lại nói tiếp: "Tôi phí bao công sức, mới khiến cho Lâm Châu tin rằng tôi yêu hắn. Cô xem, hắn ng.u biết mấy!"

Ngay lúc dứt lời, tôi nghe thấy tiếng chân đạp cửa.

Rầm một tiếng.

Lâm Châu xuất hiện sau lưng tôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play