Mấy ngày trước vẫn còn sóng yên biển lặng, nhưng từ khi cha Lâm nói muốn chính thức tuyên bố chia cổ phần cho tôi trong đại hội cổ đông thường niên ở công ty, cô ta bắt đầu đứng ngồi không yên.
Con cái nhà họ Lâm, ai cũng sẽ được chia một ít cổ phần.
Tuy không nhiều, nhưng nếu quy ra tiền thì không ai phải lo cơm ăn áo mặc hết phần đời còn lại.
Tối hôm đó lúc về phòng chuẩn bị nghỉ ngơi, tôi phát hiện con gấu bông trên giường bị đặt sai chỗ.
Tôi ghét mấy món đồ chơi lông lá này, nhất là ánh mắt của chúng.
Cho nên tôi thường úp mặt chúng nó xuống giường.
Nhưng lúc nãy tôi mở cửa đi vào, con gấu bông lại nằm ngửa trên giường tôi, cười toe toét.
Mà nếp gấp trên giường tôi cũng khác so với trước.
Tôi quay đầu nhìn bàn trang điểm.
Chiếc lược cũng bị đặt sai chỗ.
Dù lệch không nhiều, nhưng vì bình thường tôi đều để đồ theo thói quen riêng, nên liếc qua một cái là tôi nhìn ra ngay.
Tôi nhìn tóc mắc trên lược, rất nhanh hiểu ra Lâm Dao định giở trò gì.
Nếu cô ta đã muốn chơi, vậy thì tôi xin chiều.
Tôi rút điện thoại ra nhắn tin cho Lâm Loan, hẹn cô ấy ngày mai gặp nhau.
Sau khi lấy được thứ mình muốn, tôi lập tức về nhà.
Vừa về tới, tôi sang ngay thư phòng.
Cha Lâm đang nhắm mắt nghỉ ngơi trong thư phòng, tôi ngồi cạnh yên lặng pha trà cho ông ta.
Đợi đến khi hương trà tỏa ra, ông ta mới mở mắt.
"Loan Loan pha trà giỏi thật."
Tôi cười nhẹ, sau đó rót một chén trà, cung kính đưa cho cha Lâm.
Sau khi uống trà, ông ta có vẻ rất thoải mái.
Thừa dịp ấy, tôi bèn nói: "Cha, tuần sau mình lại giám định cha con một lần nữa đi ạ."
Cha Lâm nhíu mày không hiểu, dù sao lần giám định trước là do ông ta đích thân sai người thực hiện, chắc chắn không sai được.
Tôi bèn giải thích: "Bên ngoài đồn đại nhiều lắm, nếu có bằng chứng xác thực thì đến lúc họp thường niên, các cổ đông sẽ không dị nghị nữa. Vậy thì người ta sẽ không ch.ửi con cả ngày nữa."
Nói xong câu cuối, tôi còn rơm rớm nước mắt, lại cố gắng nén lại không cho nước mắt rơi xuống.
Vẻ quật cường của tôi rơi vào mắt ông ta, tôi tin chắc cha Lâm sẽ hiểu ý tôi.
Lần trước sau vụ phim chiếu rạp kia, Lâm Dao không phải chưa từng tìm cha Lâm, nhưng bản kết quả giám định cha con hồi trước là cha lâm đích thân sai người giám sát, chắc chắn không sai được.
Thì, cũng có sai đâu.
Nhưng bây giờ Lâm Dao đang nghi ngờ thân thế của tôi, thậm chí ở nhà còn hăm dọa tôi nữa.
Nên việc tôi đưa ra yêu cầu này, về công về tư đều không hề quá đáng.
Cha Lâm nghiêm túc suy nghĩ một lúc, sau đó đồng ý yêu cầu của tôi.
Ngay trước mặt ông ta, tôi gỡ xuống một sợi tóc.
Cha Lâm lập tức gọi điện thoại kêu trợ lý tới xử lý chuyện này.
Phần còn lại, thì không cần tôi nhọc lòng thêm nữa.
Sau đó, cha Lâm lại nhận được một cuộc gọi, vội vàng cầm áo khoác đi ra ngoài.
Tôi thì không vội rời đi.
Mà dạo một vòng trong thư phòng.
Lần trước tôi phát hiện một tập tài liệu trong ngăn kéo của ông ta, mà bây giờ nó đang đặt ngay trên bàn làm việc.
Liên quan đến việc phân phối số cổ phần của mẹ Lâm Dao, hình như cha Lâm muốn để lại hết cho Lâm Dao.
Nhưng mà phía dưới vẫn chưa thấy cha Lâm ký tên, chắc là còn đang do dự.
Nhưng một khi văn bản này có hiệu lực.
Rồi Lâm Dao và Kỳ Dĩ Trì chính thức kết hôn.
Như vậy...
Giả như Lâm Dao có lòng muốn làm người thừa kế gia tộc, lại có nhà chồng chống lưng, vậy thì Lâm Châu không có cửa đấu lại.
Vì vậy, tôi chụp hình văn bản chưa được ký kia.
Nhưng tôi cố ý làm mờ hết, chỉ chừa lại mấy chữ ghi rằng sẽ chuyển hết cổ phần cho Lâm Dao.
Như vậy thì mới thú vị chứ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT