17.

Trong bộ phim do tôi viết kịch bản nọ.

Nhân vật chính lấy nguyên mẫu từ Lâm Dao, một cô ả xuyên không tới thời cổ đại, thích gì làm nấy, cuối cùng ch.ết thảm.

Hình ảnh lửa lớn tự thiêu, cùng tiếng nguyền rủa đến khàn cả giọng kia, tôi tin chắc Lâm Dao còn nhớ rõ lắm.

Diễn viên mà tôi chọn, sau khi hóa trang xong dung mạo giống chị tôi tới tám phần.

Xuyên qua màn hình trừng trừng nhìn cô ta, tựa như oa.n hồ.n đòi mạn.g.

Còn kết cục của phim, tôi cũng đã xem qua.

Đúng là hơi buồn nôn, nhưng như vậy tôi lại càng vui.

Tất cả những thứ ấy, không phải là để có thể nhìn thấy bộ dáng phát điên này của Lâm Dao hay sao?

Lâm Dao trừng mắt nhìn tôi, nhưng giọng nói đã bắt đầu run rẩy.

"Rốt cuộc mày là ai? Chu Nguyệt? Mày cũng xuyên không tới đây để trả t.hù tao hả? Tao nói cho mày biết, tao không sợ, tao không sợ đâu!"

Phát điên rồi kìa.

Tôi che miệng trốn sau lưng Lâm Châu, nhìn cô ta bằng ánh mắt như đang nhìn một kẻ ng.u.

"Chị, chị nói cái gì vậy? Gì mà xuyên không với cả trả th.ù vậy? Sao em không hiểu gì hết trơn vậy nè? Hay là thần kinh chị bị làm sao rồi vậy?"

Lâm Châu cũng không hiểu gì, nhưng dĩ nhiên hắn không tin vào mấy chuyện tâm linh như kiểu xuyên không trả t.hù này.

"Dao Dao, chắc là tại em mệt quá rồi đấy, về phòng nghỉ ngơi đi."

Lâm Dao quay đầu nhìn hắn, vừa ấm ức vừa đau xót.

"Anh không tin em à?"

Đương nhiên là không tin rồi.

Tôi khẽ nhếch mép, nhìn Lâm Dao đang hoa tay múa chân như thằng hề.

Chơi cũng vui ghê ta.

Lâm Dao sợ thật rồi.

Dù sao thì cô ta cũng chưa bao giờ kể với ai về chuyện mình từng xuyên không, hơn nữa chuyện tâm linh như vậy, trừ khi là người thực sự trải qua, nếu không thì không bao giờ có ai tin.

Tôi cố tình đề tên mình ở cuối phim, nhằm nói rõ cho cô ta biết tôi chính là người đứng sau.

Tôi đoán cô ta rất hào hứng đi xem phim hẹn hò với Kỳ Dĩ Trì, xem trúng bộ phim mà tôi đã sắp xếp, thậm chí xem nửa đầu phim cô ta còn chưa phát hiện ra.

Sau đó, càng xem hẳn là cô ta càng thấy quen.

Trong lòng sợ hãi không yên, cho nên mới xông vào nhà chất vấn tôi dữ dội như vậy.

Tôi đồ rằng Kỳ Dĩ Trì bị cô ta bỏ lại trong rạp phim cũng đã thấy bộ dạng Lâm Dao phát điên lần nữa.

Tôi nghĩ, hẳn là anh ta sẽ càng thêm bất mãn với cô ta.

Lâm Dao thấy Lâm Châu không tin mình, hoặc cũng nhận ra rằng chuyện này đúng là rất khó tin với người chưa từng đích thân trải qua.

Thế là gằn giọng: "Nhất định tao sẽ tìm ra bằng chứng, rồi sẽ tóm được đuôi cáo của mày!"

Được, vậy thì tôi xin được chống mắt lên chờ.

18.

Lâm Châu hỏi thẳng tôi là có chuyện gì.

Tôi ôm tay hắn, nhìn hắn với ánh mắt dịu dàng lưu luyến.

"Anh, mọi việc em làm đều là vì anh mà."

Thay anh hai quét sạch chướng ngại, để Kỳ Dĩ Trì thất vọng về Lâm Dao.

Những việc này không phải đều là vì anh sao?

Nghe tôi nói hết câu này, đôi mày rậm sắc nét của Lâm Châu khẽ cau lại, sau đó nắm lấy bờ vai tôi.

"Phá hỏng hôn sự với nhà họ Kỳ, em nghĩ cha sẽ bỏ qua cho em sao?"

Bỏ qua hay không, không quan trọng lắm.

Đến khi mọi việc xong xuôi, tôi chẳng còn gì trói buộc, lại cầm nửa miếng ngọc kia quay về thời đại của tôi thôi chứ có gì đâu mà lo.

Tuy nhiên, tôi không thể nói vậy với Lâm Châu được.

Chỉ đành đóng vai một cô em gái ngoan ngoãn trong mắt trong tim chỉ có mình anh trai.

Tôi cũng chẳng có mong cầu gì khác, lại không đe dọa gì tới vị trí của hắn.

Hắn lại không có chứng cứ nào cả.

Tôi nắm chặt tay Lâm Châu, ánh mắt đầy chân thành: "Anh, anh định vạch trần em sao?"

Lâm Châu im lặng.

Một lúc lâu sau mới lạnh lùng lên tiếng: "Chuyện mình làm, có thể gánh chịu hậu quả là được."

Tôi thích câu này của hắn quá.

Chuyện mình làm, thì nên tự gánh chịu hậu quả.

Cho nên những kẻ hại ch.ết chị tôi.

Bất kể là trực tiếp hay gián tiếp.

Tôi sẽ không tha cho bất cứ kẻ nào.

Giống như Lâm Châu vừa nói, đã làm thì phải gánh chịu hậu quả mới được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play